Cập nhật thông tin chi tiết về Trích “Không Gia Đình” – Hector Malot mới nhất trên website Boxxyno.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Buổi diễn tập xong, thầy bảo tôi:
– Này con! Con xem con có thể theo nghề diễn trò được không?
– Con không biết.
– Con có thấy chán không?
– Không. Con có phần thích.
– Như thế thì tốt lắm. Con có tư chất thông minh và có nết, quý hơn nữa là sự chú ý. Chú ý và dễ bảo thì làm gì cũng được. Con hãy trông những con chó của ta và so sánh nó với con Giôlicơ. Có lẽ con khỉ lanh lợi hơn, nhưng nó rất khó bảo. Nó dễ thuộc, nhưng dễ quên. Nó không bao giờ vui lòng làm những điều ta sai bảo nó, lại hay hục hặc, bướng bỉnh. Đó là bản tính của nó, nên ta không bực tức. Giống khỉ không như giống chó, nó không có ý thức về bổn phận và do đó kém xa giống chó. Con có hiểu không?
– Dạ!
– Vậy con ơi! Con phải chú ý, phải dễ bảo. Phải hết lòng, hết sức vào công việc con làm. Trong đời phải như thế.
– Thầy thực là hiện thân của sự nhẫn nại. Suốt buổi diễn tập, lúc nào cũng bình tĩnh không hề gắt gỏng với con hay với các con vật bao giờ.
Ông Vitali mỉm cười:
– Từ trước đến giờ con chỉ ở cạnh những người dân quê quen tàn nhẫn với loài vật. Họ tưởng muốn sai khiến loài vật lúc nào cũng phải có cái gậy trong tay.
– Mẹ con rất tốt với con Russet.
– Thế là bà ấy biết lẽ phải. Bà ấy sáng suốt hơn những người khác, bà hiểu rằng ngọt ngào hơn hung hãn. Ta không bao giờ đánh những con vật ta nuôi. Chúng sẽ khiếp sợ, sự khiếp sợ làm nhụt trí khôn. Hơn nữa, ta cũng không bao giờ nổi giận lên với chúng, vì nếu ta phải khùng thì ta không phải là ta nữa, ta sẽ không giữ được cái tính kiên trì mà con đã nhận thấy. Chính những kẻ dạy người ta học lại học được nhiều điều. Ta đã cho những con chó của ta bao nhiêu bài học, thì ngược lại, ta đã nhận của chúng bấy nhiêu bài. Ta mở mang trí khôn cho chúng, chúng tu dưỡng tính tình cho ta.
Nghe câu nói lạ, tôi cười.
– Con cho thế là lạ lùng phải không? Một con chó có thể dạy được người? Thế mà thực đấy. Con thử nghĩ xem. Con có nhận thấy rằng một con cho bao giờ cũng chịu ảnh hưởng của chủ không?
– Điều đó đúng lắm.
– Vì thế, khi đã bắt tay vào việc giáo hoá một con vật, người chỉ phải giữ gìn tư cách. Trong khi dạy Capi, giả sử ta phát khùng, phát cáu, Capi sẽ làm gì? Nó cũng sẽ theo gương ta phát khùng, phát cáu rồi thành ra hư hỏng. Con chó thường là tấm gương phản chiếu của người nuôi. Cho ta xem con chó của con, ta có thể bảo con là người thế nào. Quân ăn cướp có con chó ăn cướp, kẻ trộm có con chó ăn trộm. Người quê mùa có con chó thô tục. Người phong nhã có con chó đáng yêu.
Mỗi ngày, chúng tôi phải đi cho hết đoạn đường hoặc dài, hoặc ngắn tuỳ theo những làng ở cách xa hay gần. Chúng tôi phải diễn trò mỗi khi gặp chỗ đông đúc có thể thu được tiền. Chúng tôi phải luyện lại những vai trò của các con chó và con Giôlicơ. Chúng tôi còn phải nấu cơm bữa sáng, bữa chiều. Xong những việc đó, mời là thì giờ để học chữ hay học nhạc. Nơi dừng chân để học phần nhiều là trong quán chợ, dưới gốc cây hay trên đống đá, lấy bãi cỏ hay vệ đường làm bàn để bày những miếng gỗ. Cách học tập này khác hẳn cách học tập đối với phần đông những trẻ bằng tuổi tôi được đến nhà trường. Chúng không phải làm lụng gì, chỉ có việc học. Thế mà nhiều khi chúng còn phàn nàn là không đủ thì giờ để làm bài. Nhưng có một điều quan trọng gấp mấy thì giờ để học tập, đó là sự chuyên cần. Không phải dành nhiều thời gian để học bài là có thể ghi được bài đó vào ký ức của ta đâu, mà cái chính là sự tập trung tư tưởng kia. May cho tôi, tôi đã tập trung hết tâm trí vào việc học không bị thú chơi đùa cám dỗ. Nếu tôi chỉ có việc ngồi trong phòng với hai tay bịt tai, hai mắt dán vào quyển sách như vài đứa trẻ ù lì khác, thì liệu tôi sẽ học được gì? Chẳng được gì cả, vì chúng tôi không có buồng để giam mình, và trong khi đi đường, tôi phải luôn nhìn xuống chân cho khỏi vấp ngã.
…oOo…
Thầy Vitali xưa nay vẫn giữ tôi luôn bên cạnh, bây giờ mới thả cho tôi tự do. Thầy bảo tôi:
– Ngẫu nhiên đã đưa con đi khắp nước Pháp trong khi những đứa trẻ bằng tuổi con đang cắp sách đi học, vậy con phải mở rộng mắt ra, nhìn lấy và học lấy. Có điều gì con không hiểu, có điều gì làm con bối rối, con cứ hỏi ta, đừng ngại. Có lẽ ta không thể trả lời được tất cả những câu hỏi của con vì ta không dám tự phụ là biết hết, nhưng có lẽ nhiều câu ta cũng có thể giải thích làm thoả được ý con. Vốn dĩ, ta có chuyên là ông bầu của những con vật làm trò rong đâu, vì ta đã học những điều khác, không phải những điều để “giới thiệu Capi hay Giôlicơ trước quý khán giả” như bây giờ đâu.
– Thầy đã học nghề gì ạ?
– Để một ngày nào đó ta sẽ cho con biết. Bây giờ con hãy biết rằng một người làm nghề “trình diễn chó” cũng có thể có địa vị trong xã hội. Và con cũng nên hiểu rằng nếu bây giờ con đang ở bậc thang dưới cùng trong xã hội, nếu con quyết chí, con có thể dần đạt một bậc cao hơn. Điều đó tuỳ thuộc hoàn cảnh một tý, còn tuỳ thuộc ở con rất nhiều. Con ơi! Con hãy nghe những bài học của ta, những lời khuyên của ta. Sau này khôn lớn, con sẽ nhớ đến – ta mong thế – nhớ đến người nghệ sĩ giang hồ già nua đã rứt con từ trong tay người mẹ nuôi, chắc con phải ngậm ngùi và biết ơn, vì ta yên trí rằng cái duyên gặp gỡ giữa ta và con sẽ đem lại hạnh phúc cho con.
…oOo…
Thầy Vitali bảo tôi:
– Chúng ta đang ở bãi Lăngđơ đấy. Còn phải đi trong sa mạc này từ hai mươi đến lăm dặm nữa. Con phải dồn hết can đảm vào hai chân con đấy.
Tôi nghĩ không những phải dồn hết can đảm vào hai chân, mà con phải để vào óc và tim nữa, vì đi trên con đường hình như vô tận này, tôi cảm thấy một nỗi buồn khó có thể xua tan được. Sau này, tôi đã nhiều lần đi biển. Mỗi khi tôi ở giữa biển khơi mà không trông thấy bóng một cánh buồm nào là lòng tôi lại thấy phảng phất một nỗi buồn khôn tả như nỗi buồn mà tôi cảm thấy trong bãi sa mạc này. Khác nào như ở trên biển cả, chúng tôi đứa mắt nhìn khắp bốn phương, cho tới chân trời chìm đắm trong màn sương mù, chẳng thấy gì cả, chỉ thấy màu đất xám mênh mông, hiu quạnh ở trước mặt chúng tôi.
…oOo…
Tôi đang cố gắng tự đặt mình vào trong đám lộn xộn nào mái nhà, nào gác chuông, nào tháp đang mất hút sau sương mù và khói thì thầy Vitali bước lại tới bên cạnh tôi.
– Thế là đời chúng ta thay đổi rồi, thầy nói, chỉ bốn tiếng đồng hồ nữa chúng ta sẽ tới Paris. Và… ở Paris, chúng ta sẽ chia tay nhau.
Tôi đưa mắt nhìn thầy Vitali, thầy cũng nhìn tôi, mặt tôi tái đi, môi tôi run lên, tất thảy đều nói lên cho thầy biết những gì đang diễn ra trong tôi.
– Con có vẻ lo lắng phải không? – Thầy nói, cũng khổ não như tôi.
– Chúng ta chia tay nhau! – Cuối cùng tôi nói khi những giây phút ngạc nhiên đầu tiên đã qua đi.
– Thằng bé tội nghiệp! – Câu nói này và nhất là giọng nói lên câu nói đó làm nước mắt tôi trào ra, đã lâu quá rồi tôi mới được nghe một câu nói đầy thiện cảm đến thế!
– Ôi! Thầy là con người tốt quá! – Tôi kêu lên.
– Con mới là cậu bé tốt, một trái tim tí hon dũng cảm. Con thấy đấy, ở đời có những lúc người ta cảm thấy sung sướng khi tìm thấy một người mà ta có thể dựa vào được. Ta sung sướng có con bên cạnh, thấy con nghe ta nói mà mắt nhoà lệ ta nhẽ nhõm hẳn người. Bời vì ta, chú Rémi bé bỏng của ta, ta cũng rất đau lòng.
Chỉ mãi về sau này, khi mà tôi đã có một người để yêu, tôi mới cảm nhận và hiểu thấu tất cả sự đúng đắn của câu nói này.
– Khổ một nỗi là, thầy Vitali nói tiếp, bao giờ người ta cũng phải chia tay đúng vào lúc cảm thấy ngược lại, tức là muốn gần nhau hơn nữa.
…oOo…
Espinassous kêu:
Nghe xong bài diễn văn này tôi nhìn Mattia. Nó sẽ trả lời thế nào đây? Tôi sắp mất bạn tôi, em ruột tôi chăng, cũng như đã liên tục mất tất cả những người mà tôi yêu quý? Tim tôi thắt lại. Tuy nhiên tôi không để mình bị chi phối vì tình cảm này.
– Hãy nghĩ đến cậu, Mattia ạ. – Tôi ngậm ngùi bảo.
Nhưng nó nhanh nhẹn đến chỗ tôi, cầm lấy tay tôi:
Phải rời bỏ bạn cháu ấy à? Cháu không thế. Cháu xin cảm ơn bác, bác ạ.
Espinassous nhấn mạnh rằng sau khi Mattia học xong nhạc lý cơ bản, ông sẽ tìm cách gửi nó đến Toulouse, rồi đến nhạc việc Paris, nhưng Mattia đáp:
– Bỏ Rémi ấy à? Không bao giờ!
Khi tới Mende tôi đã yêu Mattia lắm rồi, nhưng ra khỏi thành phố Mende tôi càng yêu nó nhiều hơn. Còn gì tốt đẹp hơn, dịu lòng hơn là cảm nhận được một cách chắc chắn tình yêu bởi người mà mình yêu? Và còn biểu hiện tình yêu thương nào lớn hơn khi mà Mattia từ chối lời đề nghị của Espinassous, có nghĩa từ chối sự yên ổn, sự an toàn, cuộc sống thoải mái, hiện tại thì được học hành, tương lai thì được giàu sang, để cùng tôi chia sẻ đời phưu lưu gian khổ không có tương lai thậm chí có lẽ không còn cả ngày mai nữa. Trước mặt Espinassous tôi không thể nói được với nó rằng lời nó kêu lên “Bỏ Rémi ấy à?” đã làm tôi xúc động đến thế nào, nhưng khi ra ngoài rồi, tôi cầm lấy tay nó, siết chặt mà nói:
Nó mỉm cười nhìn tôi với đôi mắt mở to:
– Tớ đã biết điều đó từ trước ngày hôm nay rồi.
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Đánh Giá Tác Phẩm “Không Gia Đình”
“Không gia đình” là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Hector Malot. Tiểu thuyết này mặc dù đã ra đời từ hơn một trăm năm nay, nhưng vẫn nhận được sự yêu mến tuyệt vời từ các bé thiếu nhi, cũng như những người yêu trẻ em trên khắp thế giới. Cuốn sách đã nhận được giải thưởng của Viện Hàn Lâm Văn học Pháp.
” Không gia đình” là một tác phẩm rất tuyệt vời. Cuốn sách này kể về những chuyến đi, những cuộc phiêu lưu và cả những thử thách trong cuộc sống của một cậu bé tên là Remi. Remi là một cậu bé vô cùng thông minh, cậu có một tấm lòng cao cả. Cậu đã mang đến những cảm xúc rất chân thật cho người đọc. Remi đã từng nói “khi sống lâu với người ác cũng sẽ hoá tàn nhẫn”. Ngoài ra cuốn sách cũng kể về những con người trên đất nước của Remi đang sống.
Thông tin cơ bản về cuốn sách “Không Gia Đình”
Thể loại: Sách Văn Học – Tác phẩm kinh điển
Tác giả: Hector Malot
Năm xuất bản: Tái bản 2017
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học
Dịch giả: Huỳnh Lý
Số trang: 659 trang
Giá bán: 65.450 VNĐ (Giá tham khảo trên Tiki, thay đổi tuỳ từng thời điểm)
“Không gia đình” – là một tác phẩm được coi là xuất sắc nhất của nhà văn người Pháp – Hector Malot. Tác phẩm này được xuất bản lần đầu vào năm 1878. Tiểu thuyết này cuốn bạn đọc vào những chuyến phiêu lưu rất hấp dẫn trong cuộc sống của chú bé Remi. Cuốn sách đưa người đọc đến với đủ mọi tâm trạng: Từ thích thú, bất ngờ đến hồi hộp, rồi đau lòng, thậm chí có những lúc bạn sẽ cảm thấy khá tuyệt vọng… Tuổi thơ của cậu bé Remi không hề có được sự bình yên trong vòng tay của cha mẹ như bao đứa trẻ khác. Tuổi thơ của cậu là những ngày lang thang, những con đường đầy gian khổ trên đất nước Pháp thân yêu.
Trong chuyến phiêu lưu của cuộc đời mình, Remi đã phải trải qua biết bao nhiêu những trái ngang, biết bao nhiêu những thử thách đến với cậu. Có lúc cậu tưởng chừng như bản thân không thể vượt qua được sự khắc nghiệt của cuộc sống này. Nhưng đến cuối cùng, bằng nghị lực sống phi thường cậu đã vượt qua mọi khó khăn, mọi thách thức của số phận để đón lấy hạnh phúc thực sự dành cho chính bản thân cậu. Remi đã được gặp lại người mẹ ruột của mình, cuộc sống hạnh phúc của cậu lúc ấy mới bắt đầu.
Tác phẩm này được viết lên để ca ngợi những đức tính cao quý, ca ngợi tinh thần tự lập của các bạn nhỏ và tình bạn cao cả của chúng. Bên cạnh đó, cuốn sách cũng phản ánh rõ nét cuộc sống khốn khổ của những người dân lao động nghèo trong xã hội xưa kia. Đồng thời qua cuốn sách, tác giả còn đề cao được tình thương giữa người với người thuộc các tầng lớp lao động nghèo khổ.
Cuốn sách “Không Gia Đình” dành cho ai?
Trước hết, “Không gia đình” là một cuốn tiểu thuyết dành cho thiếu nhi. Đây là một cuốn sách rất hay về cuộc phiêu lưu của một bạn nhỏ. Nên nó rất dễ cuốn hút đối với các bạn đọc nhỏ tuổi. Cuốn sách dạy cho các bạn nhỏ biết tôn trọng tình bạn hơn và sống có tình nghĩa với nhau hơn.
Bên cạnh đó, cuốn tiểu thuyết này còn dành cho cả độc giả lớn tuổi hơn. Người lớn khi được tiếp cận tác phẩm này cũng cảm thấy được niềm tin mãnh liệt và tình yêu nồng nhiệt của nhân vật chính với cuộc sống. Đồng thời cảm nhận được ý chí kiên cường, cố gắng vượt lên những khó khăn, gian khổ trong cuộc sống của cậu bé nhỏ tuổi Remi này.
Qua ý chí kiên cường cùng sự quyết tâm, đam mê học hỏi của cậu bé Remi và cậu bạn Mattia, tác giả đã cho người đọc thấy được rằng sự học là mãi mãi. Chúng ta có thể học hỏi ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào. Chúng ta có thể học trong mọi điều kiện và mọi hoàn cảnh. Chỉ cần chúng ta không nản lòng và luôn quyết tâm học hành, chắc chắn chúng ta sẽ có được thành công.
Cuộc đời của Remi là một chuỗi các khó khăn nối tiếp khó khăn, thử thách chồng lên thử thách. Có những lúc tưởng chừng như cậu đã đạt được hạnh phúc rồi nhưng thật ra vẫn phải trải qua thử thách nữa. Tuy nhiên, cốt truyện này lại không hề gây nhàm chán cho người đọc. Thậm chí, cuốn sách này còn được trường tồn theo thời gian và là một trong những cuốn sách kinh điển. Cuối cùng, tác giả đã kết thúc câu chuyện một cách rất hợp lý. Nó làm cho người đọc được thoả mãn cảm xúc của chính mình. Xuyên suốt cuốn sách là những bài học về cách sống, về tình người và cả tính nhân văn chứa đựng trong đó.
Các bậc phụ huynh có thể cùng con mình đọc cuốn sách này. Từ đó, giáo dục con cái mình theo những chuẩn mực đạo đức mà chúng ta rút ra được từ câu chuyện này. Câu chuyện đề cao những đức tính tốt đẹp của con người trong thực tế. Đồng thời cuốn sách cũng chỉ ra ranh giới giữa tốt bụng và khờ khạo. Qua đây, các bậc phụ huynh có thể hướng dẫn cho con mình những chuẩn mực đạo đức trong xã hội hiện nay nhưng vẫn giữ được giá trị cốt lõi.
Tóm tắt cuốn sách “Không Gia Đình”
“Không gia đình” là cuốn sách kể về cuộc đời của Remi. Remi là một cậu bé rất ngoan. Từ nhỏ đến lớn, Remi rất nghe lời má, nhưng rồi nhiều biến cố ập đến khi Remi lên 8 tuổi. Cha dượng của em xuất hiện, đồng thời em cũng biết được sự thật rằng người má mà em luôn nghe lời, luôn yêu thương không phải má ruột của em. Trước đây cuộc sống của em chỉ biết có má Barberine, nhưng bây giờ, ngay cả má cũng không cần em. Remi bị đuổi ra khỏi nhà và phải bươn chải với cuộc sống. Cậu làm thuê cho một ông cụ làm nghề xiếc tên là Vitalis. Và cuộc hành trình của Remi với cụ Vitalis bắt đầu từ đây.
Câu chuyện được chia thành nhiều chương, mỗi chương là một tình huống nhỏ. Và biến cố cứ liên tiếp xảy đến với cuộc đời cậu bé Remi. Các bất hạnh cứ liên tục ập đến, nối tiếp nhau trong cuộc sống của Remi. Có những lúc bất hạnh lên đến đỉnh điểm khiến người đọc không khỏi bất ngờ.
Nhưng thật là may mắn, khi mỗi kiếp nạn của Remi, đều được những người tốt giúp đỡ, đều có người để cho em nương tựa và đứng dậy. Những lúc Remi được giúp đỡ đó, mọi thứ được mô tả thật đẹp đẽ và quá dỗi bình yên. Nó cho ta thấy được tình người cao cả trong cuộc sống này. Xuyên suốt cuộc hành trình của Remi là những câu chuyện buồn vui đan xen nhau. Nhưng với tính cách lạc quan của Remi, người đọc có quyền được mong đợi hạnh phúc thực sự sẽ đến với em.
“Không gia đình” được kể ở ngôi thứ nhất, dưới góc nhìn của một người đã trưởng thành nhớ lại tuổi thơ cơ cực nhưng cũng không ít niềm vui của mình nên giọng văn có vẻ chững chạc, không giống như những cuốn sách dành cho thiếu nhi khác. Vì vậy, cuốn sách sẽ có chiều sâu hơn. Tuy nhiên ẩn trong sự chững chạc này, vẫn đan xen sự hồn nhiên, ngây thơ của trẻ con.
Thông điệp từ cuốn sách “Không Gia Đình”
“Không gia đình” là một cuốn sách có tính nhân văn cao. Từng hành trình trong cuộc sống của Remi cho ta thấy thấm sự khốn khó của một số phận con người. Người đọc sẽ không khỏi xót xa khi thấy cảnh Remi và các bạn đồng hành của cậu sung sướng nhấm nháp từng miếng bánh mì ít ỏi. Để rồi sau đó lại phải nhịn đói đến kiệt sức. Qua cuốn sách ta có thể thấy, sự khắc nghiệt của thiên nhiên thật sự quá lớn so với sức chịu đựng con người. Từ đó, ta cảm thấy trân trọng hơn những gì mình đang có. Bên cạnh đó, tác phẩm này còn ca ngợi sự lao động bền bỉ, tinh thần tự lập, biết chịu đựng gian khó của người lao động. Đồng thời, tác giả thêm khích lệ, cổ động cho tình bạn chân chính, Ca ngợi lòng nhân ái, tình yêu cuộc sống và ý chí vươn lên không ngừng…
Remi là một con người có nhiều phẩm chất tốt đẹp. Dù cho cuộc sống có khó khăn đến mấy thì những phẩm chất tốt đẹp của em cũng không bị thay đổi. Những người mà trước kia em gọi là ba, là mẹ thì em vẫn cư xử rất đúng mực dù mọi thứ không tốt đẹp như em mong đợi.
Mattia – một người bạn thân của Remi cũng là một đứa bé ngoan và rất coi trọng tình nghĩa. Nhưng Mattia nhạy bén và tinh tường hơn Remi rất nhiều. Trong khi Remi cam chịu số phận, thì Mattia lại luôn đấu tranh giành lại công bằng cho bạn mình. Nhờ có Mattia mà công lý được thực thi nhanh chóng. Và nhờ Mattia mà cuộc sống của Remi bớt khổ hơn.
Trích đoạn hay từ cuốn sách
“Có gan phấn đấu thì rồi thời vận xấu cũng hóa tốt…đồng thời còn phải biết nhẫn nại và chịu đựng nữa. Khi mọi việc yên ổn thì ta cứ cặm cụi đi con đường của ta, không thèm quan tâm đến những kẻ cùng đi với ta. Nhưng khi mọi việc đều chẳng ra gì, khi ta cảm thấy đương gặp bước gian truân, nhất là khi ta đã già nua và không tin ở ngày mai nữa, thì ta cần tựa vào những người chung quanh ta. Ta hết sức sung sướng khi được nhìn thấy có họ ở bên cạnh mình.”
“Rồi một hôm tôi quyết định nói với bà Miligơn cái điều làm cho tôi bận lòng và cũng hỏi bà xem muốn trở về thành phố Tuludơ thì phải đi mất bao nhiêu ngày đường. Tôi muốn đứng đợi chủ tôi ở trước cổng nhà lao lúc chủ tôi bước ra khỏi cổng. Nghe thấy nói tôi đi, Áctơ la lớn: – Tôi không muốn cho anh Rêmi đi đâu! Tôi trả lời cho nó biết rằng tôi không được tự do về thân thể, tôi thuộc quyền chủ tôi. Bố mẹ tôi đã đem tôi cho thuê cho nên tôi phải tiếp tục theo giúp việc chủ tôi khi ông cụ cần đến. Tôi nói đến bố mẹ tôi nhưng không nói rõ là không phải bố mẹ đẻ. Vì nói như vậy thì lại phải thú nhận rằng tôi chỉ là một đứa trẻ người ta bắt được đem về nuôi. – Mẹ ơi! Phải giữ Rêmi lại. – Áctơ nói tiếp. Ngoài việc học hành ra, Áctơ được bà mẹ nuông chiều, nó muốn xoay bà thế nào, bà cũng xuôi theo. Bà Miligơn trả lời: – Mẹ cũng rất sung sướng nếu giữ được anh Rêmi ở lại. Anh mến anh ấy và chính mẹ cũng yêu quí anh ấy lắm. Nhưng mà muốn giữ anh ấy ở lại với chúng ta thì phải có đủ hai điều kiện mà anh ấy cũng như mẹ, chúng ta không thể định đoạt. Điều thứ nhất là Rêmi muốn ở lại với chúng ta… – Ồ! Rêmi muốn lắm chứ. – Áctơ ngắt lời. – Có phải không Rêmi? Anh không muốn trở về Tuludơ chứ? – Điều kiện thứ hai. – Bà Miligơn nói tiếp không đợi tôi trả lời. – Là ông chủ anh ấy có bằng lòng từ bỏ quyền làm chủ của ông ta đối với anh ấy! – Hỏi Rêmi, hỏi Rêmi cái đã. – Áctơ theo đuổi ý nghĩ của nó, ngắt lời mẹ.
Cụ Vitali đối với tôi là một ông chủ tốt, điều đó đã hẳn. Tôi biết ơn ông cụ đã chăm sóc tôi và dạy tôi học tập. Nhưng tôi không thể so sánh cuộc sống bên cạnh chủ tôi với cuộc sống mà bà Miligơn dành cho tôi. Mặt khác, tôi thú nhận như thế này không phải là không hối hận: “Không chỉ đem so sánh tình yêu thương mà bà Miligơn và Áctơ đã gây nên trong lòng tôi. Khi tôi nghĩ thế tôi tự bảo rằng tôi yêu chuộng những người xa lạ mới quen ấy hơn cụ Vitali là một điều không tốt. Nhưng dù sao việc nó như thế đấy, tôi yêu thắm thiết bà Miligơn và Áctơ. Bà Miligơn lại tiếp: – Trước khi trả lời, anh Rêmi còn phải suy nghĩ. Mẹ không hứa với anh ấy chỉ một cuộc sống có vui chơi và du ngoạn, mẹ còn hứa cả một cuộc sống lao động nữa. Anh ấy phải học, phải chịu khó, phải cặm cụi đèn sách, phải theo dõi Áctơ trong việc học tập. Anh Rêmi cần cân nhắc giữa cái lối sống đó với cảnh sống tự do trên đường thiên lý. – Thưa bà, không phải so sánh cân nhắc gì nữa. – Tôi nói. – Những việc bà đề ra đó cháu thấy đối với cháu rất hay. – Đấy mẹ xem! Anh Rêmi sẵn lòng mà? – Áctơ reo lên như vậy rồi vỗ tay. Rõ ràng là tôi vừa làm cho Áctơ hết lo sợ. Khi mẹ nó nói đến học tập và sách vở, tôi thấy nó lo lắng ra mặt. Nếu tôi từ chối thì sao? Vốn dĩ nó ngại sách. Cho nên nó lo tôi cũng ngại sách mà từ chối, chắc nó lo tợn lắm. May sao tôi lại không sợ cái thứ ấy. Sách không những không làm cho tôi hoảng mà còn quyến rũ tôi. Thật ra thì tôi mới biết đến sách ít lâu nay thôi. Những sách đó làm cho tôi thích thú hơn là phiền lòng. Cho nên đề nghị của bà Miligơn khiến tôi rất sung sướng. Tôi hoàn toàn thành thật khi tôi cảm ơn bà về lòng hào hiệp đó. Nếu cụ Vitali đồng ý thì tôi không phải rời bỏ chiếc thuyền Thiên Nga này, tôi sẽ không phải từ bỏ cuộc sống dễ chịu này, tôi sẽ không phải lìa Áctơ và mẹ nó.”
Đánh giá của độc giả về cuốn sách “Không Gia Đình”
“Không gia đình” của nhà văn Hector Malot là một tác phẩm rất hay và ý nghĩa, một cuốn sách chưa nhiều bài học dành cho mỗi chúng ta. Trong cuộc đời này, bạn đã gặp bao nhiêu cảnh đời khổ đau và bất hạnh? Bạn có cảm thấy rằng mình đã may mắn hơn rất nhiều người khi bạn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ? Khi đọc “Không gia đình” bạn sẽ cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc hơn rất nhiều người.
Cuốn sách này còn ca ngợi lao động chân chính, ca ngợi tinh thần tự lập của giới trẻ hiện nay. Cuốn sách đã phản ánh chân thực cuộc sống của nhân dân lao động trong chế độ tư sản trước đây. Họ có một cuộc sống bấp bênh, không ổn định. Chúng ta nên thương cảm và trân trọng những con người lao động chân chính ấy.
“Không gia đình” là một tiểu thuyết kinh điển mang lại rất nhiều bài học quý giá cho mỗi chúng ta. Đó là bài học về nghị lực sống, về tình yêu thương giữa con người với con người. Để những ai đang có gia đình một chút suy tư, làm sao để sống cho tốt, cho xứng đáng với cái may mắn của mình mà số phận ban cho.
Bạn có thể tìm mua sách ở đây:
3077 views
Top Những Câu Nói Về Gia Đình Không Hạnh Phúc
Những câu nói hay về gia đình không niềm hạnh phúc khiến bao người cư dân mạng rưng rức khóc. nhà là vấn đề tựa tinh thần vững chắc, là nơi đong đầy tình yêu thương, niềm hạnh phúc. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn đã chiếm một gia đình niềm hạnh phúc như vậy, một gia đình tan vỡ, không niềm hạnh phúc là nỗi đau đặc biệt quan trọng là nỗi đau xót và người chịu sự thiệt thòi nhất đây chính là con trẻ.
NẾU SỐNG KHÔNG HẠNH PHÚC mà CHẲNG THỂ LY HÔN PHỤ NỮ HÃY NGHĨ ĐẾN ĐIỀU NÀY- Lý lẽ cuộc sống
Những câu nói về tình cảm vợ chồng rạn nứt
Có những lúc bạn phải phải chiến đấu qua những ngày tồi tệ để tiến tới những ngày tươi sáng. Sự sung sướng không phải là một trạng thái lê dài mãi mãi và bạn sẽ không còn sống trong giai đoạn này cho tới hết cuộc đời. Sự sung sướng là một chuỗi những khoảnh khắc. Vậy nên hãy trân trọng từng khoảnh khắc niềm hạnh phúc dù là nhỏ bé trong cuộc sống để thấy yêu quý cuộc đời hơn.
Có thể bạn không thấy kết quả thời điểm hiện tại, nhưng bạn đang tiến bộ lên từng ngày
Hàng phố đi đến thành công là một hành trình dài dài và đầy thử thách, có thể thời điểm hiện tại bạn vẫn chưa tới được nơi mình muốn đến, nhưng nếu suy nghĩ lại, thì bạn cũng dường như không còn dậm chân tại vạch xuất phát nữa rồi.Có thể bạn không luôn đưa ra những lựa chọn đúng đắn nhất, nhưng dù sao thì bạn đã và đang vượt qua được những thời khắc khó khăn nhất, và đã bước những bước nhỏ đến nơi mình muốn đến.
Những gì bạn cảm thấy không phải thước đo chính xác của thực tại
Bạn lo lắng, không có nghĩa là bạn đang gặp nguy hiểm bởi những giới hạn như nỗi sợ hãi thường chỉ là ảo tượng. Chỉ vì bạn cảm thấy mình đang cô đơn, không có nghĩa là chẳng ai yêu thương bạn. Chỉ vì bạn nghĩ rằng chúng ta cũng có thể thất bại, không có nghĩa là điều này sẽ xẩy ra. Tất cả đều chỉ là những giả định cho tới lúc nó thành hiện thực.
Hãy cẩn thận với những lời nói bạn dành cho chính bản thân mình. Đôi khi tất cả chúng ta tự nói với mình những điều tiêu cực mà tất cả chúng ta lại không hề có ý thức về hành động đó. Việc này sẽ làm tất cả chúng ta có một chiếc nhìn tiêu cực về mọi việc xẩy ra xung quanh tất cả chúng ta. Hãy tập cho mình thói quen suy nghĩ và nói những điều tốt với chính mình mình.
Sự tưởng tượng của phụ nữ diễn ra rất nhanh chóng; nó nhảy từ thán phục sang tình yêu, rồi từ tình yêu sang hôn nhân gia đình chỉ trong khoảnh khắc.
Người nam giới thành công là người tìm được nhiều tiền hơn vợ mình có thể tiêu. Người phụ nữ thành công là người tìm ra được người nam giới đó.
Khi một người nam giới trộm mất vợ của anh, không có sự trả thù nào thâm độc hơn là cứ để hắn giữ lấy nàng. Ôi! Có biết bao nỗi thống khổ nằm trong cái vòng nhẫn cưới nhỏ xinh.
Mục tiêu của hôn nhân gia đình không phải để tạo ra sự tương đồng nhanh chóng bằng phương pháp xé bỏ mọi biên giới; ngược lại, một cuộc hôn nhân gia đình tốt là lúc mỗi người để đối phương bảo vệ cho việc cô độc của mình, và vì vậy họ lẫn nhau sự tin tưởng mãnh liệt nhất. Sự hợp nhất hai người là không thể, và khi nó dường như tồn tại, nó là việc đồng thuận bủa vây cướp đi tự do và sự phát triển đầy đủ nhất của một hoặc cả hai người. Nhưng một khi họ nhận ra rằng thậm chí còn trong những người gẫn gũi nhất cũng luôn tồn tại khoảng tầm cách vô hạn, cuộc sống kỳ diệu bên nhau sẽ nảy nở, nếu họ yêu được khoảng tầm cách giữa cả hai vì nó cho họ khả năng có thể luôn thấy nhau trọn vẹn trên nền trời bát ngát.
Thích 1 người là chỉ có ở bên cạnh người ấy cũng thấy vui
Còn yêu một người là dù không vui cũng muốn ở bên người ấy…
Có một điều đáng lưu tâm là phần lớn các thiên tài đều phải có những người dân mẹ tuyệt vời và những gì mà người ta tiếp thu được từ người mẹ thì rất nhiều hơn rất nhiều từ người cha.
Người chồng được định hình qua người vợ, người mẹ được định hình qua những người con.
nhà là gì? Đó là tình mến sợ cha, tình yêu mến mẹ, kính trọng thán phục nhân đức của tất cả cha lẫn mẹ, bỏ qua lỗi lầm, ghi nhớ công ơn, thông cảm nỗi đau khổ, cảm kích sự hy sinh của cha mẹ.
Dù cuộc sống có bộn bề và tấp nập đến đâu, dù người dân có lớn bao nhiêu và đi đâu chăng nữa thì cũng cần phải một điểm tựa, một nơi để tìm về, một mài nhà thân thương.
Gia Đình là một nơi chứa đựng những tình cảm yêu thương mà tất cả chúng ta giành riêng cho những người dân thân yêu. Sau những ngày mệt mỏi của cuộc sống, ngổn ngang, vất vả trong cuộc sống có khi phải gục ngã thì gia đình đây chính là nơi giúp ta nạp đầy năng lượng một sức sống mới để tiếp bước ngày mai
Bạn không thể thay đổi điều mà bạn từ chối đối mặt Từ chối đối mặt với một điều gì đó không có nghĩa các bạn sẽ thay đổi được nó. Bạn không thể rút ra bài học kinh nghiệm từ thất bại hay sai lầm của mình nếu như khách hàng từ chối đối mặt với nó. Chấp thuận đồng ý đối mặt và thay đổi yên cầu nơi bạn lòng can đảm rất lớn, và to hơn nữa đó là việc dũng cảm dám nhận lấy trách nhiệm cho việc thay đổi nó.
Điều quan trọng nhất đó là bạn phải phải dám bước những bước đầu tiên. Chính hành động này sẽ tạo đà để bạn tiếp tục hành động tiến về phía trước. Hãy nhớ rằng bạn không thể thay đổi hoàn cảnh, nhưng bạn hoàn toàn có thể thay đổi cách mình phản ứng với hoàn cảnh đó.
nhà vẫn là gia đình, mặc dù có những khi, nó không ấm cúng chút nào cả.
Tội của người chồng ở lại nơi anh ta, tội của người vợ thấm vào trong nhà.
Điều bất ngờ nhất của cuộc sống đó là: nỗi đau luôn tới từ những người dân ta tin tưởng nhất.
Cuộc sống vốn dĩ không công minh, hãy tập quen dần với điều đó.
Nỗi buồn là di sản của quá khứ, sự nuối tiếc là nỗi đau của ký ức.
Stt buồn về vợ chồng
Đôi lúc, tôi thực sự chỉ muốn được nhắm mắt, ngừng suy nghĩ, bỏ mặc thế giới xung quanh, và cũng mong chờ thế giới cũng khi đối chiếu với tôi y như vậy.
Tôi thực sự không hiểu nổi rốt cục bản thân mình tại sao phải tồn tại, thế giới này còn có cần mình ko ? Làm thế nào có thể sống khi lúc nào thì cũng cảm thấy bế tắc dồn dập. Đáng nhẽ ra phải viết thứ gì đó vui vẻ, để cố làm mình vui. Nhưng càng cố thì sẽ càng ko được. Việc nỗ lực để gắng gượng, nỗ lực để chịu đựng thực chất chỉ làm bản thân hết sạch năng lượng thôi!!!!
Dù rằng cuộc đời tôi chưa dài, nhưng tôi có cảm giác tôi đã sống cô đơn quá lâu rồi, cô đơn đến mức tôi hầu như cảm thấy quen thuộc và thích thú với việc được làm mọi thứ một mình mà không cần đến ai khác.
Không biết rằng là vì bản thân mình quá nhàm chán, hay tất cả mọi thứ diễn ra quanh mình quá vô vị.
Cứ đêm đến. Không hiểu sao thấy đời mình, cuộc sống của mình buồn đến thế. Ngồi trong một góc u quạnh và nghĩ về những chuyện đã xảy ra với gia đình, bạn bè và tình yêu mới thấy bản thân có quá nhiều những khiếm khuyết.
Rất nhiều người thức đêm không phải vì mất ngủ, cũng không phải vì phải làm 1 công việc nào đó. Có lẽ là vì sự mệt mỏi tinh thần đã ngăn họ nghỉ ngơi
“Mỗi cây mỗi hoa – mỗi nhà mỗi cảnh” – Ai rồi cũng luôn tồn tại cuộc sống gia đình của mình riêng, cho dù là trải qua bao nhiêu chuyện buồn đau trong gia đình, nhưng gia đình đây chính là nơi tìm về của tương đối nhiều bạn.
Một gia đình niềm hạnh phúc chưa chắc nằm tại vị trí ai cũng phải cười vui. Mà khi đối chiếu với tôi, một gia đình niềm hạnh phúc trước hết phaỉ luôn mạnh khỏe, hiểu biết và thông cảm lẫn nhau, có kế hoạch để kinh tế tài chính gia đình đủ sống…
Trong cuộc sống, ai cũng cần phải ít nhất một điểm tựa, điểm tựa đó là niềm tin, sự kì vọng, mục đích, tình yêu… và một điểm tựa vững chất đó đây chính là gia đình bạn.
Dù cuộc sống có bộn bề và tấp nập đến đâu, dù người dân có lớn bao nhiêu và đi đâu chăng nữa thì cũng cần phải một điểm tựa, một nơi để tìm về, một mài nhà thân thương.
Gia Đình là một nơi chứa đựng những tình cảm yêu thương mà tất cả chúng ta giành riêng cho những người dân thân yêu. Sau những ngày mệt mỏi của cuộc sống, ngổn ngang, vất vả trong cuộc sống có khi phải gục ngã thì gia đình đây chính là nơi giúp ta nạp đầy năng lượng một sức sống mới để tiếp bước ngày mai.
nhà là nơi có cha và mẹ, có những thứ tình yêu mà bạn không cần thiết phải đánh đổi một thứ gì đó để đã chiếm, là nơi tìm về những khi gục ngã những người dân thân yêu sẽ nâng tất cả chúng ta dậy, sẽ giúp tất cả chúng ta đứng lên.
Nếu không có nhà, không có gia đình thì con người ta làm gì có niềm hạnh phúc? Vậy trên thực tế có nhiều người không có nhà, không có gia đình, vậy họ làm thế nào để niềm hạnh phúc.
Trong một gia đình trách nhiệm của mỗi thành viên là trân trọng, vun đấm là việc quan tâm,…sẽ là liều thuốc kỳ diệu để giữ mái ấm gia đình và tạo nên một tình cảm thiêng liêng.
Trong tất cả chúng ta đôi khi sống chỉ để lo nghĩ đến bản thân mà không hề quan tâm đến người khác, và luôn trách mốc cuộc sống gia đình quá chán nãn mà quên rằng luôn có những con người hy sinh thầm lặng để giúp cho bạn có một cuộc sống gia đình tốt nhất.
Hãy trân trọng những gì mà bạn và gia đình bạn đang sẵn có, tức là tất cả chúng ta đang xây dựng một sự gắn kết cho một tương lai tươi đẹp hơn, với đủ yêu thương trong một mái ấm.
Bạn đừng nhìn thấy một gia đình nào đó niềm hạnh phúc là nghĩ họ không từng trải qua những sức mẽ, sự cãi vã… vì họ đã trãi qua rồi cho nên biết phương pháp để xây dựng một tình cảm gia đình tốt hơn.
Không có một gia đình nào là hoàn hỏa cả…vẫn có sự cãi vã, vẫn có cuộc chiến tranh, thậm trí là việc lạnh lùng trong một thời gian rất dài, nhưng suy cho cùng, gia đình vẫn là gia đình và không có sự chia cắt nào làm tan rã một mái ấm yêu thương đó.
Ở cuối cuộc đời mình các bạn sẽ nhận ra không bao giờ nuối tiết khi không qua một bài thi, hay thắng lời trong một sự tranh cãi…mà cái bạn đáng nuối tiết đó đây chính là gia đình mình, vì không có thời gian bên cạnh những người dân yêu thương.
nhà không phải là việc bạn mang trong mình dòng máu của người nào mà nó nằm tại vị trí bạn yêu thương ai, chia sẻ và quan tâm đến ai.
Mọi người dân có thể đi bất kỳ nơi đâu và đến nơi nào cần đến, nhưng chỉ có một gia đình để tìm về, là những lúc mà cuộc sống quay sườn lưng với bạn, là nơi tình yêu luôn đông đầy và chờ ta trỡ về. nhà đây chính là nơi ta tìm về khi mệt nhoài trên hàng phố đời đầy rẫy chông gai.
Không Gia Đình: Hành Trình Kiếm Tìm Hạnh Phúc Của Mảnh Đời Đơn Côi
Tình cảm gia đình vốn thiêng liêng và đẹp đẽ song ở nhiều thời điểm, tình cảm ấy lại đến từ những người tưởng như xa lạ và không cùng huyết thống. Giữa một xã hội Pháp với nhiều đớn đau và khắc nghiệt có một câu chuyện về tình người cảm động như thế, đó là Không gia đình.
Cuốn sách được chấp bút bởi nhà văn Hector Malot, ông không chỉ sáng tác tiểu thuyết, truyện ngắn, kịch mà còn được biết đến với vai trò của một luật sư trước khi chuyển hoàn toàn sang con đường văn chương.
Câu chuyện cảm động về chú bé Rémi đã thành công chinh phục trái tim của nhiều độc giả, giành được giải thưởng của Viện Hàn lâm Văn học Pháp.
Có một chú bé đáng thương và bất hạnh trong Không gia đình
Rémi là nhân vật chính trong cuốn sách của Hector Malot, cậu là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được người phụ nữ phúc hậu Barberin cưu mang và nuôi dưỡng, bà chăm sóc Rémi tám năm và coi chú bé như con ruột.
Nhưng rồi ông Barberin, cha nuôi của em trở về sau tai nạn ở Paris, thua kiện, tàn phế và không có việc làm, ông ta bán Rémi cho cụ Vitalis, chủ của một gánh xiếc nhỏ.
“Con đường chúng tôi đi là con đường dốc chữ chi dọc theo sườn núi. Cứ đến mỗi chỗ ngoặt, tôi lại nhìn thấy ngôi nhà của má Barberin bé dần, bé dần đi. Tôi đã đi com đường này nhiều lần rồi. Tôi biết rằng khi đến chỗ ngoặt cuối cùng tôi sẽ trong thấy ngôi nhà một lần chót, rồi đi vài bước nữa thì chẳng còn trông thấy gì. Trước mắt tôi sẽ là quê xa xứ lạ. Đằng sau tôi là ngôi nhà mà tôi đã sống thật sung sướng từ bé tới nay và có lẽ rồi đây không bao giờ tôi thấy lại nữa.”
Chú bé từ giã người mẹ nuôi và gia nhập đoàn xiếc của cụ Vitalis cũng là lúc bắt đầu một cuộc hành trình đầy phiêu lưu và hồi hộp bắt đầu.
Cuộc đời cơ hàn và hành trình tìm kiếm gia đình
Gánh xiếc của cụ Vitalis còn gồm có chú khỉ Joli-Coeur, ba chú chó Capi, Zerbino và Dolce, đó không chỉ là những con vật diễn trò mà còn là những người bạn thân thiết, gắn bó và đồng hành cùng Rémi, đặc biệt là Capi.
Cụ Vitalis chỉ là một người hát dong nhưng ở cụ có nhiều phẩm chất tốt đẹp, trên quãng đường đến Paris ông cụ đã dạy bảo cho Rémi rất nhiều điều, chú bé không chỉ được học nghề xiếc mà còn được học chữ, học nhạc và làm toán.
Cuộc sống lang bạt màn trời chiếu đất tuy thiếu thốn đủ đường nhưng cụ vẫn tranh thủ thời gian để dạy cho Rémi tất cả những kiến thức văn hóa mà mình biết, lớp học đặc biệt khi sách là những miếng ván gỗ, bút là cành cây và bạn đồng hành là những con vật.
Cụ Vitalis yêu thương và dành cho Rémi tình cảm như ruột thịt nhưng đó không phải là tình thương mềm dẻo hay dỗ dành, cụ cứng rắn và đôi khi có phần nghiêm nghị.
“Để lúc nào rỗi ông sẽ nói chuyện. Bây giờ cháu chỉ biết rằng một người làm xiếc cho cũng có thể đã từng có địa vị trong xã hội, thế là đủ. Đồng thời cũng cần biết rằng hiện nay cháu ở bậc thấp nhất trong các bậc thang xã hội, nhưng nếu cháu muốn thì cháu cũng có thể leo lên bậc cao hơn. Cái đó một phần tùy hoàn cảnh, nhưng phần lớn là ở cháu. Cháu à, cháu hãy chịu khó nghe những bài học của ông, những lời ông khuyên bảo. Sau này lúc cháu lớn khôn, cháu sẽ cảm động và biết ơn ông khi cháu nhớ tới cái lão nhạc sĩ tội nghiệp đã khiến cháu khiếp đảm khi cướp cháu trong tay người mẹ nuôi của cháu.”
Nhưng cụ cũng là người san sẻ những mẩu bánh mì trong lúc đói khát với cậu, sẵn sàng nhiều lần đứng ra bảo vệ và che chắn cho cậu, bị ngồi tù suốt hai tháng ròng và phải chịu nhiều cảnh khốn khổ.
Hành trình đến Paris của gánh xiếc nhỏ trải qua biết bao gian nan, đến khi họ đặt chân được đến đó thì hai chú chó đã chết trên đường đi vì chó sói, chú khỉ Joli-Coeur chết vì viêm phổi nặng.
Trong một đêm mưa tuyết ở Paris, giữa cảnh màn trời chiếu đất, cụ Vitalis đã chết trong đói nghèo và rét buốt, bỏ lại Rémi và con chó Capi tội nghiệp trơ trọi giữa cuộc đời.
“Thế là tôi sẽ không bao giờ có cha hay sao? Không bao giờ có gia đình hay sao? Tôi phải luôn luôn làm một đứa trẻ côi cút trên đời này ư? Luôn luôn nay đây mai đó trên mặt đất mênh mông, không có chỗ nào dừng chân đỗ bến chăng?”
Cậu bé may mắn được gia đình Pierre cứu sống và nhận nuôi nhưng cuộc đời hình như luôn có những trắc trở và khó khăn để thử thách. Nhà Pierre lụn bại, Rémi lại tiếp tục phải đương đầu với vô vàn khó khăn của cuộc đời khắc nghiệt.
Có lúc đến mấy ngày không có gì để ăn hay có lúc bị lụt ngầm chôn chân dưới giếng mỏ, rồi đến cả những ngày bị bắt oan vào tù, em đã một mình vượt qua hết những thử thách không ngừng nghỉ ấy trước khi tìm thấy người mẹ ruột của mình.
Nhưng dù ở trong cảnh ngộ thoải mái, sung sướng hay khi lâm vào bước đường cơ cực khốn khổ, Rémi chưa một lần nào đánh mất hay bỏ quên những bài học mà cụ Vitalis đã chỉ dạy, luôn giữ đúng phẩm giá của một con người, đó là ngay thẳng, gan dạ, tự trọng, thương người và sống có ích.
Và tình yêu thương luôn ở quanh ta
Chỉ chiếm một phần ba dung lượng của cuốn sách nhưng những năm tháng sống bên cạnh cụ Vitalis đem đến những ấn tượng sâu sắc khó quên trong lòng bạn đọc.
Người ta xúc động với một ông cụ nghèo khó, là một danh ca lụn bại và đi đến bước đường phải mở gánh xiếc đường phố nhưng vẫn luôn giữ trong lòng một niềm kiêu hãnh, ông cụ ấy nghiêm nghị và có phần khắt khe nhưng lại yêu thương và bao dung Rémi hơn bao giờ hết.
“Gia đình không phải là việc cháu mang dòng máu của ai. Mà là việc cháu yêu thương, chia sẻ, cảm thông và quan tâm đến ai…”
Trong suốt cuộc đời phiêu bạt và gian nan, Rémi luôn gặp được quý nhân, đó là bà Barberin, là cụ Vitalis, là nhà Pierre và rất nhiều những người tốt bụng khác, họ luôn sẵn sàng đưa bàn tay ra cứu giúp khi cậu bé cần.
Những người ấy khiến cho Rémi trong những năm cơ hàn cảm nhận được tình yêu thương và ấm áp, cũng là chút đẹp đẽ và tươi sáng giữa một nước Pháp trong thời cuộc đau thương khốn khó.
Không gia đình là tác phẩm mang nhiều giá trị nhân văn sâu sắc
Là một tác phẩm viết cho thiếu nhi, Không gia đình sở hữu một cốt truyện lôi cuốn và hấp dẫn, truyện được chia thành nhiều chương, mỗi chương gần như là một cuộc hành trình và thử thách của Rémi.
Cậu bé phải trải qua rất nhiều những gian khổ và cư cực, nhiều lúc gần như lâm vào cảnh cùng đường tuyệt lộ nhưng người đọc gần như rất ít khi cảm thấy tuyệt vọng hay bế tắc mà thay vào đó là luôn là niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống.
Rémi luôn giữ đúng phẩm giá làm người, ngay thẳng, cần cù lao động và thương người, bởi vậy nên trong những giờ phút khó khăn em luôn được những người xung quanh yêu quý và giúp đỡ.
Mang tựa đề Không gia đình đầy cô đơn và buồn thương song nó giống như một ngụ ý đầy tính nhân văn của tác giả, rằng trong suốt những năm tháng phiêu bạt không cha không mẹ nhưng Rémi có nhiều hơn một gia đình và rất nhiều những người thân không chung huyết thống.
Mới đây vào cuối năm 2018, Không gia đình được chuyển thể thành bộ phim điện ảnh cùng tên, dù có nhiều thay đổi so với nguyên tác và gây ra không ít tranh cãi nhưng về cơ bản bộ phim cũng đã truyền tải được thông điệp và tinh thần của cuốn sách.
Ảnh hưởng bởi dòng văn học lãng mạn những năm năm mươi của thế kỷ XIX song ở Không gia đình độc giả thấy một nước Pháp với số phận của những con người khốn cùng hiện lên đau thương và đầy chân thực.
Nhưng rồi ở trong cảnh cơ cực ấy, người ta vẫn sẵn sàng đưa tay ra sẻ chia, cưu mang nhau, cuốn sách giống như một ngọn lửa của lòng yêu thương được thắp lên giữa trời tuyết Paris rét buốt.
Hải Quỳnh
Bạn đang xem bài viết Trích “Không Gia Đình” – Hector Malot trên website Boxxyno.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!