Top 11 # Trích Dẫn Hay Về Phật Giáo Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 5/2023 # Top Trend | Boxxyno.com

Trích Dẫn Hay Nhất Trong Sách Về Tư Tưởng Phật Giáo

Từ trước đến nay những cuốn sách về Phật giáo luôn hướng chúng ta đến một cuộc sống hướng thiện, buông xả phiền não. Hôm nay, Sách Hay 24h xin giới thiệu với bạn những trích dẫn hay nhất trong sách mang tư tưởng Phật giáo giúp cuộc sống của bạn bình yên hơn.

Khi biết chia sẻ, bạn cảm thấy vui sướng, và rất hoan hỷ mỗi khi nhớ lại niềm vui của người nhận.

Có được một cơ thể khỏe mạnh cũng đem lại lợi ích cho sự tu tập. Yoga hay các hình thức thể dục khác cũng góp phần làm cho tâm khỏe mạnh. Mỗi ngày hãy đi bộ ít nhất một lần. Đi bộ vừa là một môn thể thao tốt, vừa là một cơ hội để thực tập chánh niệm một mình trong im lặng.

Nhẫn nại chịu đựng không có nghĩa là để cho người khác được tự do lạm dụng bạn. Nó có nghĩa là hãy bình tĩnh để diễn đạt mình một cách hữu hiệu đúng thời, đúng nơi, đúng lời, và đúng việc. Nếu bạn vội vã tuôn ra điều gì đó, bạn có thể sẽ phải hối hận về những gì bạn đã nói, hoặc làm thương tổn cho người khác.

Tốt hơn nữa là những niềm vui và hạnh phúc vi tế trong các trạng thái thiền định sâu lắng. Trong những trạng thái này sầu não không thể phát sinh. Tuy những trạng thái này có thể siêu việt và mạnh mẽ, chúng vẫn có một điểm yếu lớn: cuối cùng thì hành giả cũng phải xả thiền. Vì vạn pháp là vô thường, nên ngay chính các trạng thái thiền định sâu lắng cũng phải chấm dứt.

Cao thượng hơn sự buông bỏ vật chất là “hạnh phúc của việc buông bỏ các tâm lý bực bội”. Loại hạnh phúc này phát sinh một cách tự nhiên khi ta rèn tâm buông bỏ một cách nhanh chóng những sân hận, ham muốn, bám víu, ghen tỵ, kiêu hãnh, nghi hoặc và các tâm lý bực bội khác mỗi khi chúng ta phát sinh. Dập tắt ngay khi chúng vừa phát sinh giúp tâm không vướng mắc, đầy hỷ lạc, trong sáng.

Một cuộc sống nề nếp, kỷ luật cũng có thể là một nguồn hạnh phúc. Hãy quan sát kỹ môi trường quanh bạn. Nếu phòng ngủ của bạn đầy quần áo dơ, nếu trên bàn làm việc của bạn ngổn ngang sách vở, giấy tờ, báo cũ và nếu chén dĩa từ tuần trước vẫn còn đầy trong bếp, thì làm sao tâm bạn có ngăn nắp? Sự tu tập phát triển từ ngoài vào trong. Hãy dọn dẹp nhà cửa cho sạch trước, rồi mới hướng vào trong để quét sạch bụi bặm của tham, sân và si.

2. Nhẹ tênh giữa chênh vênh

Hạnh phúc là một loại cảm giác, nếu không biết bằng lòng thì sẽ không bao giờ cảm nhận được.

Ai cũng có tham vọng, nhưng vượt quá khả năng của bản thân thì nó sẽ khiến ta rơi vào vực sâu đau khổ.

Niềm vui không chỉ đơn thuần là có được điều mình muốn, mà quan trọng là điều ta có đó có còn sức hấp dẫn với ta nữa hay không, có khiến ta bận tâm và trân trọng nó hay không.

Nghịch cảnh giúp con người thêm trưởng thành, đường cùng khiến con người tỉnh ngộ. Bông lúa càng chín thì càng biết cúi đầu, còn con người càng biết cúi đầu thì càng chín chắn. Đừng vì người khác bỏ rơi mình mà ta cũng bỏ rơi chính bản thân ta.

Làm người phải biết giữ lại đường lui, làm việc phải biết để lại lối thoát. Chúng ta cần có một trái tim bao dung, đối với người đừng quá tuyệt tình, đối với sự việc đừng quá đeo bám không chịu buông bỏ, thì ta sẽ nhận ra, con đường mà ta đang đi thực ra rất bằng phẳng.

Chúng ta thường sợ nỗi cô đơn, nhưng nó là một phần trong cuộc đời mỗi người, nó là thiên thần mà cũng là ác quỷ, nó có thể khiến ta trở nên tốt hơn nhưng cũng có thể làm cho ta vạn kiếp không thể tái sinh. Khi ta không có cách nào để trốn chạy khỏi nó thì chỉ còn cách đối diện mà thôi.

Cuộc đời giống như một cánh cửa, có người lại lạc quan vì trong đó thật yên tĩnh; có người u sầu vì mưa gió bên ngoài cánh cửa, có người lại vui vẻ vì bầu trời tự do phía ngoài kia. Con người sống quan trọng là tâm thái, giữ cho tâm luôn vui vẻ, ôn hòa, trân trọng những gì ta đang có, được vậy thì cuộc đời chính là miền tinh thổ đầy hoan lạc.

3. Bình an trong nhân gian

Thật ra khi làm công việc lao động chân tay hay lao động trí óc chỉ cần có được cái tâm an định, có sức khỏe; thì không gì là không thể làm được.

Bằng lòng với những gì mình có thì sẽ không bao giờ có ham muốn mãnh liệt đến mức tham lam vô tận, có như vậy mới có thể khiến lòng mình cảm thấy thanh thản.

Con người cần làm việc, nhưng làm việc không phải là cuộc sống, cuộc sống không chỉ là vì sự giàu có về của cải vật chất mà làm việc, càng không chỉ là để thỏa mãn sự hưởng thụ về vật chất mà lao động cần mẫn, làm việc còn vì sự lành mạnh của cơ thể, của tâm hồn và sự cống hiến vì lòng biết ơn.

Một khi trong tâm luôn có quan niệm biết ơn người khác thì ta luôn nghĩ đến việc làm sao để đền đáp công ơn này. Còn nếu muốn báo ơn nhất thiết bản thân phải tự trưởng thành, tự hoàn thiện, có nghĩa là từ trong lòng mình ta phải tự biết cách phát ra ánh sáng của sự từ bi, ánh sáng của trí tuệ, khiến cho người của ngày hôm nay và con người của mai sau nhìn thấy nó, được hưởng thơm lây và giúp họ phát ra hào quang của chính bản thân mình.

Trên thế gian này, chẳng có thứ gì gọi là an toàn tuyệt đối, càng không thể có nơi nào là an toàn tuyệt đối, nếu con người ta có thể thản nhiên đối diện, tiếp nhận và xử lí sự thực này thì mới có thể an thân và an tâm được. Giới trẻ ngày nay tuy ít quan tâm đến vấn đề đảm bảo an toàn, chú trọng đến sự trưởng thành của bản thân nhưng đó chỉ là sự quan tâm chú trọng mù quáng không nguyên tắc, như thế cũng có thể đem lại sự bất an cho bản thân.

4. Một đời đáng sống đừng sống qua loa

Người hội tụ muôn điều thiện lương gọi là đẹp, thiện lương mà phát huy được điều đó là người vĩ đại.

Khả năng nhẫn nhịn của bạn tốt nhường nào, sự nghiệp tương lai của bạn có thể thành công lớn nhường ấy.

Vì cuộc sống hạnh phúc lâu dài, đôi khi chúng ta nên chậm lại một chút để giữ gìn sức khỏe, tìm lại sự cân bằng cho bản thân.

Cuộc sống giống như con sóng, có chân sóng, cũng có đỉnh sóng. Lúc ở đỉnh sóng hãy khoan hát vang, lúc ở chân sóng không cần rơi lệ.

Muốn đổi lấy tình yêu, phải dùng tình yêu, chứ không phải thù hận. Muốn đổi lấy kính trọng, phải dùng kính trọng, chứ không phải giận dữ.

Có những chuyện không thể chờ đợi, phải làm ngay lập tức. Chỉ cần dùng thời gian chờ đợi để sáng tạo, thì thứ mục nát cũng có thể trở nên thần kỳ.

Cuộc sống giống như củi hết thì lửa được truyền, là đời đời kiếp kiếp nối tiếp không dừng. Mặc cho bao kiếp người đến rồi đi giữa thế gian vội vã, tấm lòng chân thật và Phật tính của chúng ta vĩnh viễn không thay đổi.

Giáo dục không phải là viên gạch của tri thức mà là thành trì của học vấn. Giáo dục không phải là dây mây cằn cỗi của giáo điều, mà là vườn hoa rực rỡ của sự sống. Giáo dục không phải là dây hoa trang trí, mà là nội hàm sâu sắc.

Ăn chay không chỉ tốt cho sức khỏe, mà còn là một cách hữu hiệu để rèn luyện tính kiên trì, biết nhẫn nhịn, nuôi dưỡng tâm hồn bình yên. Mà kiên trì, nhẫn nhịn là điều kiện tất yếu để đạt đến bất cứ thành công nào trong cuộc đời.

Quan niệm ăn uống, hưởng thụ có tác động lớn đến cuộc sống của chúng ta, khiến ta cảm thấy mình là người giàu có nhất trần đời. Thế gian vạn vật đều sẵn đó để ta tận hưởng, vậy thì đâu nhất thiết phải nóng vội, tham lam vơ vét làm của mình.

5. Ngày tâm ta an, sóng gió sẽ tan

Trong cuộc đời ngắn ngủi, chúng ta mãi mãi không biết tiếp theo mình sẽ gặp tương lai thế nào. Chuyên chú hiện tại thì sẽ không bỏ qua những điều tốt đẹp.

Một người có thể chung sống ôn hòa với nỗi cô đơn và chính mình, không còn lấy lòng người khác, thì cũng có thể sống đẹp, có thể chung sống hòa hợp với người khác.

Chúng ta có thể thật lòng thật dạ tôn trọng đối phương, dịu dàng tự nhiên, không cần thiết phải kiêu ngạo, cũng không cần phải xu nịnh. Khi bạn dịu dàng, tự nhiên sẽ có sức mạnh, mềm mại bao dung, nuôi dưỡng vạn vật như nước ấy.

Một con người càng để tâm đến cảm nhận của người khác thì càng hèn mọn, càng yếu thế. Thật ra, chỉ cần bạn muốn, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể trở về thản nhiên, tìm thấy tia sáng của bình minh trong tăm tối, tự tin là chính mình.

Chúng ta tìm kiếm một người bạn đời, là để được yêu và yêu người ấy, đây mới là bản tâm. Mãi mãi đừng nên bị thói hiếu thắng, che mắt, đừng để bản thân bị thói cố chấp khống chế, trở thành một con lừa ương ngạch, rơi xuống vách núi thịt nát xương tan.

Rất nhiều sự việc không hề khó như chúng ta tưởng tượng. Chỉ cần ta không bỏ cuộc, không buông bỏ, bằng lòng sải ra bước đầu tiên, nói không chừng có thể dễ dàng giải quyết. Nếu quá sợ mất mặt, sợ bị từ chối, thật ra là ta yêu mình thái quá, lòng hư vinh yêu bản thân vẫn nhiều hơn so với tình yêu thương dành cho người khác.

Cuộc sống không phải là không này thì nọ, không đen thì trắng. Mãi mãi không thể xuất hiện sự hoàn mỹ thật sự. Do đó, bất kể ở đâu, ta đừng vội oán trách tình cảnh khó khăn mình đối mặt, phải là một người thuộc phái hành động thực sự, trước tiên hạ quyết tâm thay đổi bản thân, làm tốt mỗi một việc hiện tại, mới có thể “chuyển phiền não thành bồ đề”.

Cảm ơn các bạn đã luôn quan tâm và theo dõi Sách Hay 24h, sắp tới chúng mình sẽ cho ra nhiều sản phẩm chất lượng hơn hy vọng sẽ giúp được mọi người tiếp cận thêm nhiều đầu sách chất lượng!

25 Câu Trích Dẫn Giáo Lý Của Đức Phật

Các câu trích dẫn giáo lý của Đức Phật 

 

Lời giới thiệu của người chuyển ngữ 

Các lời trích dẫn giáo lý của Đức Phật cùng các danh nhân khác thường thấy trên mạng, báo chí và tạp chí đủ loại tại các nước Tây phương. Dường như trong cuộc sống dồn dập tại các nơi này, một số người đôi khi cũng thích đọc một vài câu ngắn gọn nhưng sâu sắc, giúp mình suy nghĩ về xã hội, con người và sự sống nói chung. 

 

Các lời “trích dẫn” (quotation, citation) thường bị hiểu lầm với các câu “châm ngôn” (maxim), “tục ngữ” (proverb), “ngạn ngữ” (saying) hay “cách ngôn” (aphorism). “Châm ngôn” là các câu ngắn gọn nêu lên một quan điểm đạo đức nào đó; “tục ngữ” cũng khá gần với châm ngôn, nhưng thường mang tính cách phổ cập và đại chúng hơn; “ngạn ngữ” là các câu nói xưa, nêu lên một sự thật hiển nhiên trong cuộc sống hay một sự tin tưởng mang tính cách đại chúng; “cách ngôn” là những câu thật ngắn với mục đích khuyến dạy đạo lý thường tình. Tất cả các các thể loại này, từ châm ngôn, tục ngữ, ngạn ngữ đến cách ngôn, đều không có tác giả, cũng không được trích dẫn từ một tư liệu nào cả, mà chỉ là những câu được truyền tụng rộng rãi trong dân gian. 

 

 

 

Sau 25 câu trong bài này người chuyển ngữ sẽ tiếp tục chọn thêm các câu khác cho các bài kế tiếp.  

Nữ ký giả Sabrine Zarhan

 

Câu 1

 

Không sống với quá khứ, cũng không mơ tưởng tương lai. Hãy tập trung tâm thức 

vào giây phút hiện tại.

Câu 2

 

Làm bùng lên sự giận dữ cũng chẳng khác gì nhặt một cục than hồng ném vào 

kẻ khác. Người bị bỏng là chính mình.

Câu 3

Nước mắt rỏ xuống địa cầu nhiều hơn nước trong khắp đại dương.

 

Câu 4

Chẳng có gì là trường tồn cả, nếu không thì đấy chính là sự đổi thay (vô thường). 

 

Câu 5

 

Một người chủ động được chính mình sẽ vĩ đại hơn cả vị Thầy của thế giới.

 

Câu 6

Một ngọn nến có thể châm lửa cho hàng chục ngọn nến khác, thế nhưng không phải vì thế mà nó sẽ tàn lụi sớm hơn. 

Cũng vậy, hạnh phúc không hề giảm bớt khi mang ra chia sẻ với kẻ khác.

Câu 7

 

Chúng ta chính là những gì mà chúng ta suy nghĩ. Tất cả những gì là chúng ta nhất thiết đều được tạo ra bởi tư duy của chính mình. Chúng ta tạo ra thế giới của mình

xuyên qua tư duy của chính mình.

 

Câu 8

 

Thế giới quả mù quáng, những kẻ sáng mắt thật hiếm hoi.

 

Câu 9

 

Có bốn thứ tư duy không có một biên giới nào cả: đó là tình thương yêu, lòng từ bi, niềm hân hoan và sự thanh thản. 

Câu 10

 

Hạnh phúc quả hiếm hoi, thật hết sức khó tìm thấy nó bên trong chính mình, thế nhưng 

chắc chắn là sẽ không bao giờ có thể tìm thấy nó bên ngoài chính mình.

 

Câu 11

Hãy phát động lòng từ bi đối với tất cả chúng sinh, dù họ giàu sang hay nghèo hèn. 

Có chúng sinh nào lại chẳng khổ đau? 

Một số khổ đau rất nhiều, một số khác ít hơn.

 

Câu 12

 

Có ba thứ không thể nào giấu diếm lâu dài được: mặt trời, mặt trăng và sự thật.

Câu 13

 

Hãy đứng lên như những con người ý thức, dù hôm nay chúng ta không học được gì nhiều, nhưng ít ra cũng học được một tí xíu. 

Thế nhưng nếu không rút tỉa được gì cả từ một tí xíu đó mà mình đã học được, thì ít nhất mình cũng là những kẻ bệnh hoạn. 

Thế nhưng dù mình không phải là những kẻ bệnh hoạn đi nữa, thì ít nhất mình cũng chưa phải là những người đã chết. 

Vậy tất cả chúng ta hãy đứng lên như những con người ý thức.

 

Câu 14

 

Không bao giờ nên nhìn vào những gì mà mình đã hoàn tất, mà hãy nhìn vào những gì 

mà mình còn phải làm.

 

Câu 15

 

Hãy tự đặt mình vào vị trí của kẻ khác, đấy là cách giúp mình không làm điều gì sai trái 

đối với những người chung quanh.

 

Câu 16

Hận thù không bao giờ dừng lại với hận thù, hận thù chỉ chấm dứt với tình thương. 

 

Câu 17

(Hãy sống tương tự như là mình sẽ chết vào ngày mai. Vậy hãy nên tập cách mà mình 

sẽ phải sống mãi mãi. 

(Nếu phải chết vào ngày mai thí mình mình cũng không có gì khiến mình phải hối tiếc hay ân hận, vì thế nếu phải sống lâu hơn thì cũng nên cố gắng không vi phạm một sự sai trái hay lỗi lầm nào)   

Câu 18

 

Sự sống không phải là một vấn đề để giải quyết, mà là một sự thật 

để cảm nhận nó.

 

Câu 19

Không ai trừng phạt mình vì sự giận dữ của mình, chính sự giận dữ của mình 

trừng phạt mình.

 

Câu 20

Bất cứ một sự chinh phạt nào cũng đều tạo ra hận thù, bởi vì kẻ chiến bại sẽ lâm vào cảnh khốn cùng. Những ai giữ được sự bình lặng, buông bỏ những ý nghĩ chiến thắng 

và cả chiến bại, tất sẽ tạo được hạnh phúc cho mình.

 

Câu 21

Mây không tan biến mà sẽ hóa thành mưa.

 

Câu 22

 

Không nên quá tin vào những gì không thể xảy ra, bởi vì chính những gì không thể xảy ra sẽ đến với mình.

 

Câu 23

Một nghìn chiến thắng trước một nghìn kẻ thù không sánh bằng một chiến thắng duy nhất 

là chiến thắng chính mình

 

Câu 24

Giữa trời cao và đất rộng, không có một nơi an trú nào vĩnh cữu cả.

 

Câu 25

 

Hãy nghi ngờ tất cả, nhất là những gì tôi sắp nói ra.

 

***

 

Vài lời ghi chú của người chuyển ngữ 

 

Sự nghi ngờ là một cách cửa mở ra cho chúng ta hai đường hướng suy nghĩ: tiêu cực và tích cực. Nghi ngờ tiêu cực là một sự khinh miệt, nghi ngờ tích cực là một cách bắt trí óc mình phải làm việc để truy lùng sự thật, giúp mình tiếp cận với một bầu không gian hiểu biết rộng lớn hơn. Trái ngược lại với sự nghi ngờ là đức tin, một điểm chấm hết, một cánh cửa khép lại. Đức tin là một hình thức xúc cảm, có thể mang lại cho chúng ta một sức mạnh rất lớn, thế nhưng đôi khi sức mạnh đó không được khai thông và hướng dẫn thích nghi và khéo léo bởi lý trí, khiến nó trở thành một sức mạnh mù quáng, có thể tạo ra nhiều đổ vỡ. 

 

 

“Này các tỳ-kheo và các hiền giả, cũng tương tự như người thợ kim hoàn thử vàng bằng cách đốt, cắt, đập, phải xét đoán các lời của ta nói ra trước khi chấp nhận, không nên chỉ vì kính nể ta mà phải chấp nhận”.    

 

Câu này cũng được viết cùng với một số câu trích dẫn nổi tiếng khác của các danh nhân khác trên trần nhà cao vút của gian phòng triển lãm rộng lớn của Thư viện François Mitterand và cũng là Thư viện Quốc gia Pháp tại Paris. Câu này cũng đã được thư viện in thành bưu thiếp bày bán ở quầy sách của thư viện. Người viết các câu này cũng đã lộng kính bưu thiết này và đặt lên bàn làm việc của mình từ gần hai mươi năm nay để luôn nhắc nhở mình phải cẩn thận trong việc viết lách, tra cứu và cả sự suy tư của mình.

 

Doutez de tout et surtout ce que je vais vous dire

(Hãy nghi ngờ tất cả, nhất là những gì tôi sắp nói ra)

Đức Phật (556-480 trước JC)

(xin lưu ý có nhiều giả thuyết với đôi chút khác biệt về năm sinh và năm tịch diệt của Đức Phật)

 

 

Đến đây chúng ta lại tiếp tục tìm hiểu thêm vài câu trích dẫn khác, chẳng hạn như:

 

Câu 7: “Chúng ta chính là những gì mà chúng ta suy nghĩ…”. Câu này là một câu rút gọn từ bốn câu đầu tiên trong Kinh Dhammapada (“Kinh Pháp Cú”).

 

Câu 8: “Thế giới quả mù quáng, những người sáng mắt thật hiếm hoi”. Thật vậy thế giới luôn ở trong thể dạng chuyển động thường xuyên: xung đột, chiến tranh, thiên tai, bệnh tật, chết chóc, pha lẫn với các thú vui hời hợt, các sự thỏa mãn phù du, kể cả các ảo giác và hy vọng trong tâm thần của mỗi cá thể. Hầu hết chúng đều có thể nhận thấy dễ dàng và thật hiển nhiên sự chuyển động đó của thế giới. Thế nhưng sự trông thấy ấy chỉ là một sự trông thấy mù quáng. Những người giác ngộ nhận thấy được nguyên nhân tạo ra sự chuyển động đó của thế giới, bản chất khổ đau của sự chuyển động đó và con đường giúp mình thoát ra khỏi thế giới đó, thì quả thật hết sức hiếm hoi.

 

Câu 9: “Bốn thứ vô biên”, kinh sách Hán ngữ gọi là “tứ vô lượng tâm”. Bốn phẩm tính này được nêu lên trong “Bài kinh về lòng Từ tâm” (Metta sutta, SN 46.54). Độc giả có thể xem bản Việt dịch của bài kinh này trên trang mạng Thư Viện Hoa Sen: https://thuvienhoasen.org/a33469/bai-kinh-ve-long-tu-tam

 

Câu 12: “Không thể giấu diếm sự thật lâu dài được”. Thật vậy, sự thật là thành phần của hiện thực, nằm trong sự vận hành chung của thế giới. Chúng ta có thể vô tình không trông thấy nó, hoặc trông thấy nó nhưng cố tình che dấu nó, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, nó sẽ hiện ra với chúng ta một lúc nào đó. Phật giáo gọi các sự suy nghĩ của mình, ngôn từ của mình, cử chỉ và hành vi trên thân xác mình, bằng một thuật ngữ rất bao quát là karma. Karma là tiếng Phạn, tiếng Pali là kamma, nguyên nghĩa là “hành động”, có nghĩa là một cái gì đó chuyển động, tạo ra hay hình thành (act, action, deed), kinh sách Hán ngữ dịch là nghiệp/業, cách dịch này khá gượng ép nếu không muốn nói là sai, ít nhất là trên phương diện từ nguyên. 

 

 

Câu 13: “… Dù hôm nay chúng ta không học được gì nhiều, nhưng cũng học được một tí xíu”.  Sống nhưng không trông thấy gì nhiều, chẳng học được gì cả từ những điều trước mắt, thì quả mình là một người bệnh hoạn, nếu không muốn nói là đã chết. Sống mà phải che mặt với tổ tiên, úp mặt với lịch sử, thì thật là đáng tiếc. “Hãy đứng lên như những con người ý thức”.

 

 

 

Câu 17: “Hãy sống tương tự như là mình sẽ chết vào ngày mai. Vậy hãy nên tập cách mà mình sẽ phải sống mãi mãi”. Câu này có nghĩa là nếu phải chết vào ngày mai thí mình cũng chẳng có gì đê hối tiếc hay ân hận, vì thế nếu phải sống lâu hơn thì cũng nên giữ gìn như thế nào để không vi phạm một sự sai trái hay một lỗi lầm nào. 

 

Câu 18: “Sự sống không phải là một vấn đề để giải quyết, mà là một sự thật để cảm nhận nó”. Tuy ngắn gọn thế nhưng câu này thật ra nêu lên một vấn đề vô cùng sâu sắc. Vậy sự sống là gì và con người là gì? Sự sống tự nó không hàm chứa một ý nghĩa “triết học siêu hình” nào cả, cũng không mang một “chủ đích” hay “mục đích” cụ thể nào cả. Sự sống qua sự hiện hữu của một con người chỉ là một hiện tượng, tương tự như tất cả mọi hiện tượng khác, một sự thật “trần trụi”. Tín ngưỡng – nói một cách khác thì cũng là chính chúng ta – là một sản phẩm phụ của sự sống, đã gán thêm cho sự sống một ý nghĩa nào đó. Trên thực tế, sự sống chỉ là một sự cảm nhận, một sự ý thức mơ hồ nào đó về sự hiện hữu của mình trong sự chuyển động chung của thế giới. 

 

Vậy chúng ta cảm nhận cái gì trong sự sống khi mình đang sống, ý thức được điều gì khi mình đang hiện hữu? Thật hết sức đơn giản: chúng ta cảm thấy “khổ đau” trong sự sống khi mình đang sống (ít nhất là cái chết đang chờ đợi mình), chúng ta ý thức được sự “chuyển động” của thế giới khi mình đang hiện hữu trong thế giới (ít nhất là sự già nua của mình trong từng ngày).  Phật giáo gọi sự “khổ đau” mang tính cách hiện sinh và nội tại đó của sự sống là duhkha (suffering, sorrow) và gọi sự “chuyển động” của thế giới, trong đó kể cả sự sống, là karma (act, action, deed/ nghiệp). 

 

 

Thế nhưng một khi đã trông thấy được sự vận hành đó tức là karma và cảm nhận được sự thật đó tức là dhukha, thì chúng ta phải làm gì, phải hành động như thế nào? Chúng ta nên tạo ra thêm cho sự “vận hành” đó một chút ý nghĩa, và cho “sự thật” đó một chút chủ đích, có nghĩa là chúng ta hãy thổi vào cho sự sống một chút từ bi và tình thương yêu, là một chút gì đó cao cả hơn, thay vì chỉ biết cảm nhận sự sống như là một sự thật “vô nghĩa” và “trần trụi”.  

 

Câu 22: “Không nên quá tin vào những gì không thể xảy ra, bởi vì chính những gì không thể xảy ra sẽ đến với mình”. Ý nghĩa của câu này có vẻ vừa bao quát vừa mơ hồ, thế nhưng cũng có thể phản ảnh các bối cảnh các sự kiện rất cụ thể. Chẳng hạn mình nghĩ rằng tai nạn và thiên tai xảy là chỉ để đăng tải trên báo chí để mọi người xem, chẳng liên hệ gì đến mình. Hãy nêu lên một trường hợp khác, chẳng hạn như các vị lãnh tụ, các tướng lãnh gây ra chiến tranh và chết chóc cho hàng triệu người, đến khi chết được mọi người tôn vinh như những bậc anh hùng, xây lăng, đúc tượng, được những người tu hành làm lễ truy điệu long trọng, khiến chúng ta cứ nghĩ rằng và tin chắc rằng họ sẽ không thể nào rơi xuống địa ngục được.   

*** 

Phụ lục I 

Bài kinh về một Trận chiến (I)

(Sangama-Sutta – 1)

(Samyutta Nikaya/ Tương ưng Bộ kinh / SN / 3:14)

 

Lúc đó Đấng Thế tôn đang ngụ tại thành Savatthi/ Xá-vệ (kinh đô của vương quốc Magadha/ Ma-kiệt-đà). Vua Ajatasattu (từng nhốt cha là vua Bimbisara/ Tần-bà Sa-la vào ngục, bỏ đói cho đến chết để lên ngôi) con trai của hoàng hậu Videha (vua Bimbisasara có bốn người vợ chính thức, hoàng hậu Videha là người vợ thứ tư), động quân gồm bốn binh chủng (binh chủng voi trận, binh chủng kỵ binh, binh chủng dùng xe do ngựa kéo và binh chủng bộ binh) tiến đến Kasi/ Ca-di (tên ngày nay là Varanasi, còn gọi là Banares hay Benares/ Ba-la-nại, là một thánh địa của Ấn giáo và cả Phật giáo) để gây chiến với vua Pasenadi/ Ba-tư-nặc của xứ Kosala/ Kiều-tát-la. Vua Pasenadi nghe tin: “Vua Ajatasattu của xứ Magadha, con của hoàng hậu Videha, động binh, gồm bốn binh chủng, tiến đến thành Kasi để gây chiến với ta”. Vua Pasenadi tức thời cũng động binh, gồm bốn binh chủng, để chống lại vua Ajatasattu. Vua Ajatasattu và vua Pasenadi cùng xua quân xông vào trận chiến. Vua Ajatasattu thằng trận, vua Pasenadi phải kéo tàn quân lui về kinh đô Savatthi.  

 

Cũng vào sáng sớm hôm đó, một đoàn ty-kheo mặc áo trong, ôm bình bát, khoác thêm áo ngoài, cùng nhau đi vào thành Savatthi để khất thực. Sau khi khất thực và ăn xong thì họ tìm gặp Đấng Thế tôn. Khi gặp được Đấng thế tôn thì họ vái chào và ngồi sang một bên. Sau khi an tọa họ cất lời với Đấng thế tôn: “Thưa Đấng Thế Tôn, vừa mới đây, vua Ajatasattu của xứ Magadha, con trai của hoàng hậu Videha, kéo quân gồm bốn binh chủng tiến đến Kasi để gây chiến với vua Pasenadi. Vua Pasenadi tức thời cũng động binh, gồm bốn binh chủng, để chống lại. Vua Ajatasattu và vua Pasenadi cả hai cùng xua quân xông vào trận chiến. Vua Ajatasattu thắng trận, vua Pasenadi phải kéo tàn quân lui về kinh đô Savatthi”.

 

“Này các tỳ-kheo, vua Ajatasattu là một người bạn thiếu đạo hạnh, một người thân thiết thiếu đạo hạnh, một người đồng hành thiếu đạo hạnh, trong khi đó vua Pasenadi là một người bạn đạo hạnh, một người thân thiết đạo hạnh, một người đồng hành đạo hạnh. Thế nhưng đang trong lúc này thì vua Pasenadi bại trận, đêm nay sẽ nằm ngủ trong đau buồn”.

Sau khi nói lên như thế, vị Thầy tiếp tục giảng thêm cho các tỳ-kheo:

 

“Chiến thắng đưa đến hận thù.

Bại trận ôm chặt những niềm đau. 

Giữ sự trầm lặng sẽ mang lại an bình.

Không nghĩ đến chiến thắng và cả chiến bại”   

Ghi chú: Chiến thắng lớn nhất là chiến thắng chính mình – câu trích dẫn 23.

Phụ lục II

 

Bài kinh về một Trận chiến (2)

(Sangama-Sutta – 2)

(Samyutta Nikaya/ Tương ưng Bộ kinh / SN / 3:15)

 

 

Lúc đó Đấng Thế tôn đang ngụ tại thành Savatthi. Vua Ajatasattu, con trai của Hoàng hậu Videha, động quân gồm bốn binh chủng kéo đến Kasi để gây chiến với vua Pasenadi của xứ Kosala. Vua Pasenadi nghe tin: “Vua Ajatasattu của xứ Magadha, con trai của hoàng hậu Videha, động quân gồm bốn binh chủng, tiến đến Kasi để gây chiến với ta”. Vua Pasenadi tức thời cũng động binh, gồm bốn binh chủng, để chống lại vua Ajatasattu. Vua Ajatasttu và vua Pasenadi cùng xua quân xông vào trận chiến, thế nhưng trong trận chiến này vua Pasenadi đã thắng và bắt sống được vua Ajatasattu.

 

Vua Pasenadi suy nghĩ như thế này: “Dù vua Ajatasattu đối xử với ta thật tàn tệ, trong khi ta chẳng làm gì sai trái với hắn, thế nhưng dầu sao thì hắn cũng là cháu ta. Vậy, nếu ta đã tịch thu được tất cả đàn voi trận của hắn, toán quân kỵ mã của hắn, đoàn xe của hắn, toán bộ binh của hắn, thì phải chăng ta cũng nên tha mạng cho hắn? (Magadha và Kosala là hai vương quốc láng giềng. Hoàng triều của cả hai vương quốc có nhiều liên hệ họ hàng với nhau. Kasi nơi xảy ra hai cuộc chiến là một vùng tranh chấp thường xuyên giữa hai vương quốc này, và cũng tại nơi này, Đức Phật từng thuyết giảng lần đầu tiên, dành riêng cho năm vị đồng tu với mình trước đây. Kinh sách gọi lần thuyết giảng lịch sử này là sự “Khởi động bánh xe Dharma/ Đạo Pháp”, kinh sách Hán ngữ gọi là “Chuyển Pháp luân”). Nghĩ thế và sau khi đã tịch thu tất cả đàn voi trận của hắn, toán quân kỵ mã của hắn, đoàn xe của hắn, toán bộ binh của hắn, thì vua Pasenadi tha mạng và thả vua Ajatasattu.    

Cũng vào sáng sớm hôm đó, một đoàn ty-kheo mặc áo trong, ôm bình bát, khoác thêm áo ngoài, cùng nhau đi vào thành Savatthi để khất thực. Sau khi khất thực và ăn xong thì họ tìm gặp Đấng Thế Tôn. Khi gặp được Đấng Thế Tôn thì họ vái chào và ngồi sang một bên. Sau khi an tọa thì họ thuật lại với Đấng Thế Tôn các chuyện vừa xảy ra. 

 

Sau khi nghe xong Đấng Thế Tôn nói với họ như sau:

 

Một người khi cướp bóc,

Thì cứ tha hồ vơ vét.

Thế nhưng sau khi kẻ khác đã bị vơ vét,

Thì người vơ vét,

Đến lượt mình, sẽ bị cướp bóc.

 

Một người ngu xuẩn [trong khi vơ vét] nghĩ rằng:

“Đây quả là dịp may của mình”

Thế nhưng điều đó chỉ đúng,

Khi nào hành động tồi tệ của mình chưa chín muồi.

Khi nó chín muồi,

Thì tên ngu xuẩn sẽ rơi vào khổ đau.

 

Giết người,

Tạo ra kẻ giết mình.  

Chinh phạt,

Tạo ra kẻ chinh phạt mình. 

  Lăng nhục,

Sẽ bị lăng nhục.

Xúc phạm, 

Sẽ bị xúc phạm.

 

Sự xoay vần của hành động (nghiệp) là như vậy.

Kẻ cướp bóc,

Đến lượt mình, sẽ bị cướp bóc. 

 

 

Bures-Sur-Yvette, 17.10.20

Hoang Phong chuyển ngữ

Trích Dẫn Hay Từ Phim

Tình yêu chỉ mang lại hạnh phúc, xúc động, vui vẻ và dùng khí ? Có lẽ cũng sẽ mang lại đau khổ, oán hận, đau thương, bi thương, tuyệt vọng và bất hạnh. Và còn sẽ cho sức mạnh để chiến thắng. (Jang Jae Yeol – It’s ok, that’s love).

“Tình yêu đầu là – Nếu đã níu giữ 1 lần mà vẫn đi, rồi lại nói cảm ơn. Nếu em mở lòng ra 1 lần, thì nó sẽ cứ kéo dài mãi. Nếu em mở lòng lần 2 , thì nó sẽ là nỗi buồn. Nếu em mở lòng lần thứ 3… thì sẽ là nỗi đau. Và nó cứ như thế, lặp đi, lặp lại, cho đến khi nó trở nên không còn gì nữa đó là cách xé nát tâm can bản thân mình. Và khi đó, sẽ chỉ còn cách là chấp nhận nó cho đến khi cảm giác bị chai sạn”.(Oh Ri On – Kill me heal me)

“Not everyone can become a great artist, but a great artist can come from anywhere” – Ratatouille (2007)

“I never look back, darling. It distracts from the now” & “Where. Is. My. Super. Suit?!?” – The Incredibles (2004)

“I wouldn’t have nothin’ if i didn’t have you” – Monsters, Inc (2001)

“First rule of leadership: everything is your fault” – A bug’s life (1998)

“Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó chúng tôi luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lai. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa.” (Phim Năm tháng vội vã).

Ai cũng thế, lúc còn bé thì mong lớn thật nhanh, trưởng thành thật nhanh, vì có những chuyện cứ ngỡ rằng lúc đấy chẳng thể vượt qua nổi. Nhưng rồi, đến khi nhìn lại về những gì đã có với nhau, thì mới hoảng hốt nhận ra tuổi trẻ chính là quãng thời gian đẹp nhất, mà giờ có níu tay với lại cũng chẳng được nữa rồi

“Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc đấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta không biết thật sự bản thân muốn gì, ai thật lòng yêu chúng ta và chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó để tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt và chia ly khi ít khi nhiều…”. (phim Reply 1997)

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Trích Dẫn Hay Trong Tru Tiên

Những trích dẫn hay trong tiểu thuyết Tru Tiên

Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, mắt nhìn xa xa, mặc dầu trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này, nhưng cuối cùng thì hắn lại không dám. Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng? …. [Chương 29]

Đừng lo tới ngày mai, có được không? Ta đã đứng một mình ở chỗ này, và trong tâm thì nghĩ rằng, nếu như cả hai ta thật sự bị giam hãm đến chết trong tích huyết động, có khi lại là tốt hơn…Ít ra ta sẽ ko bao giờ hối tiếc. [Chương 58]

Ngươi cứu ta che chở ta, không tiếc đến tính mạng mình, ta cũng đối với ngươi y hệt vậy. Khổ sở trong lòng ngươi, trời biết ta biết, ta không thể nào chia sẽ cùng ngươi, thế thì chịu khổ cùng ngươi vậy. Tổng hy vọng có một ngày, ngươi có thể cùng người yêu trong lòng, vui vui vẻ vẻ cùng nhau… [Chương 61]

Ngươi không biết được, cái khổ chân chính ở trên đời, đều là do lòng người… [Chương 61]

Giống như những lời thề khắc sâu vào trong tim, không rời xa cho đến lúc chết. Bạn có dang cả hai tay ôm người yêu dấu đó vào lòng không? [Chương 76]

Những lời nói mang chút cuồng nhiệt ngây thơ của người trẻ tuổi, bạn có thể từng nhớ lại chăng? [Chương 76]

Bao nhiêu năm sau, khi bạn nghĩ về chuyện cũ, có còn nhớ năm xưa, đã từng có người nhẹ nhàng kể lời của trái tim mình đối với bạn? [Chương 76]

Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta, tặng ta không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà…, Kể cả đồ trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc [Chương 76]

Quỷ lệ ngồi bên cạnh Bích Dao , ngưng vọng nhìn vẻ mỹ lệ đó , gã gương mặt trắng bạch, dịu dàng nói: “Ta về rồi, Bích Dao… ” … Ta đến Hắc Trúc Lâm. Nàng đoán thử ta đã thấy gì nào ? Nguyên lai, nằm trên mặt đất là cái thân hắc tiết trúc. Bích Dao, nàng nhớ mà, cả hai chúng ta, cùng ngồi trên cây trúc ấy… Không có gì thay đổi cả, Bích Dao… [Chương 87]

… Đã bao năm rồi, phút giây gặp lại… Ánh nhìn kỳ lạ đọng lại trong mắt người kia, Là sợ, ánh lên trong khoảnh khắc. Đột nhiên, cả thế giới phảng phất như dừng lại, chướng khí màu xám bị pháp bảo vô thượng bức lùi, từ từ hiện ra hình dáng nam tử ấy. Là nam tử đã khắc sâu trong tim ấy, ngay trước mặt đây. Nàng toàn thân bất động, chỉ có trái tim, màu nhiệm run lên. Khoảnh khắc đó, ngay ở trước mắt ! Khoảnh khắc đó, trong hơi thở này ! Là gì, mà nhanh hơn điện, Là gì, mà vấn vương sầu khổ trong lòng? Là tâm ý… [Chương 95]

Nguơi nói ta quay đầu là bờ, nhưng đối với ta bến bờ chính là biển cả đó. [Chương 98]

Hồng nhan xa, tương tư khổ

Lòng ta có ý mà khó bồi đắp

Mười năm tình tứ trăm năm trôi qua

Không cắt đứt được mối tương tư khó dứt [Chương 99]

… Lục Tuyết Kỳ khẽ run nhẹ, quay đầu trở lại, tiếp lấy mục quang của Quỷ Lệ, nhãn tình nàng trong vắt như thu thủy, đổng tử sáng ngời mà sâu thẳm, bỗng thấy ngân ngấn như có ánh nước, nhưng không ai nhìn thấy. Nàng nhìn lại người con trai đó, dáng gã đứng giũa rừng, lúc này sao gầy guộc mà khắc khổ, nàng tựu chung cũng phải nhận ra, gã không còn là người thiếu niên năm nào. Gương mặt quen thuộc ấy, nay sao tang thương và trầm tĩnh, còn đâu nữa những nét thơ ngây vui vẻ. Nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt như nước, dừng lại ở Thiên Gia thần kiếm trên tay, phảng phất như tưởng nhớ, một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói : “Ngươi đã trở lại ?” “Trương sư đệ !” Nàng nhè nhẹ, nhè nhẹ nói: “Nguơi đã trở lại ?” Bốn chữ đó, nhẹ nhàng như gió ban mai, vây quanh hắn, bỗng biến thành như đá tảng, từng viên từng viên đả kích thâm tâm gã… … … Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành nụ cười cay đắng: “Ta đã không thể trở về rồi… [Chương 100]

Từ sâu trong vết thương lòng bỗng hiện rõ dần một nhân ảnh. Tương tư…. khắc cốt ghi tâm… Giữa giá lạnh vô danh xuyên da cắt thịt, mối nhu tình ẩn tàng trong thâm tâm bỗng bừng lên ngưng kết thành ngọn lửa bập bùng. Là gương mặt của một người.” [Chương 107]

Ranh giới sinh tử, ngươi nghĩ đến điều gì? Là cơn mưa đêm trên núi trúc nhiều năm về trước? Hay là thân ảnh nhợt nhạt bên mình lúc rơi xuống vực sâu không đáy? Khi hoảng hốt nghĩ về quá khứ, chính là nụ cười u ám trong lần đầu gặp gỡ … [Chương 114]

Mười năm trước, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua. Cái gì đã lặng lẽ thay đổi, tâm ý ta, hay ngươi ? [Chương 115]

Là ai nhẹ tiếng thở dài, là ai ánh mắt mông lung?

Kiếm quang như tuyết, là tim ai tổn thương?

Ai một mình múa kiếm! [Chương 120]

Nếu giết ngươi mà cứu được nàng thì ta sớm đã giết cả thiên hạ rồi. [Chương 143]

Tu đạo để làm gì? Sống để làm gì? Thế nào là chính, thế nào là tà?” “Ta bình sinh có điều vô cùng hối hận, ngày đêm ám ảnh, sống không bằng chết, thà không sinh ra trên đời. Sống không kỳ vọng thì thà chết vì người mình yêu.” [Chương 146]

Nếu không phải tình sâu thăm thẳm đến mức khó tự kiềm chế, sao có thể từ mềm mỏng ôn nhu chợt chuyển thành lạnh lùng như hơi sương. [Chương 174]

Thế gian này, một đời một kiếp, làm sao tìm được một người khả dĩ có thể bên cạnh mình cho tới lúc đầu bạc, nhất sinh bất biến? [Chương 175]

Cuộc đời này, có bao nhiêu chuyện, hoặc có bao nhiêu người, đáng cho mình từ bỏ tất cả? Nếu không có, phải chăng là bi ai? Nếu có, thì phải từ bỏ tất cả! [Chương 211]

Chúng sinh thiên hạ đối với ta không quan hệ, ngươi lập nên công đức gì ta chẳng cần biết, ta chỉ biết mười năm trước đây,ngươi một kiếm đã hại chết Bích Dao. [Chương 228]

Người ta sống cả đời, chết rồi không biết còn hay gì chăng? [Chương 235]

Bao nhiêu tháng năm, tình sầu nhân gian, thoắt cái hiển hiện trong ánh mắt họ, rồi cả hai cùng bật cười.

Một cơn gió nhẹ lùa tới, tiếng chuông đinh đang vang lên dưới mái hiên. Tấm áo xanh lục vẫn lất phất bay, như một nét cười. Tiếng chuông đinh đang trôi theo gió, vang vọng đi khắp nhân gian. [Chương 258] Câu hay nhất và là thương hiệu của Tru tiên: THIÊN ĐỊA BẤT NHÂN, DĨ VẠN VẬT VI SÔ CẨU tạm dịch là Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.