Xem hết phim cũng đã được một thời gian nhưng vì lười quá nên chẳng muốn viết. Hôm bữa lại đi dạo vòng quanh fanclub facebook của cậu trẻ Soo Ha và chị già Hye Sung nên nổi hứng ngứa tay muốn mò.
Với mình đây là bộ phim drama Hàn dài tập hay nhất tháng 7 này, à không, phải là hay nhất mùa hè này.
Cũng chẳng biết vì sao đưa đẩy đến I Hear Your Voice, dàn diễn viên mình chẳng biết ai ngoài Jong Suk trong High Kick 3, thế mà cũng lặn lội ngồi down rồi ôm hết 16 tập trong 3 ngày, 2 tập còn lại phải chờ mỏi mòn để canh sub. Cũng nhờ xem liên tục tù tì thế nên cảm xúc theo phim cứ lên rồi lại xuống như điện tâm đồ của mấy người bị bệnh tim.
Ôm gối cười rồi lại khóc. Nhiều lúc cũng tức anh ách vì sao người ác trong phim cứ lẫn quẩn hại người tốt, thế là gối mền, gấu bông cứ thế mà phi vào lap, nhưng phải công nhận phim quá tuyệt vời. Thông qua bộ phim, những câu chứ chứa chan bao nhiêu thông điệp được đạo diễn và nhà biên kịch lồng ghép nhẹ nhàng qua từng câu thoại. Có những câu nói sẽ khiến bạn cảm thấy như đang nói bản thân mình, cũng có những câu nói sẽ khiến bạn phải nghĩ mãi về nó theo một cách nào đó …
Thật ra thì nhân vật mình thích trong phim không phải luật sư Jang, cũng chẳng phải anh đẹp trai Soo Ha mà chính là công tố viên Seo Do Yeon. Mái tóc ngắn cùng với đôi mắt sắc lạnh, vẻ ngoài mạnh mẽ được bao bọc bởi những bộ quần áo sang trọng, gia đình giàu có, từ nhỏ đã tham vọng nhưng cũng hèn nhát trong việc đứng lên bảo vệ sự thật, trong mắt mọi người cô là người xấu, hèn nhát và ích kỉ, nhưng nào ai biết được đó là cô bé của 11 năm về trước. Cô bé ngày ấy cũng đã suy nghĩ, dằn vặt nhưng một đứa trẻ tiểu thư kiểu đó thì liệu sẽ mở miệng nhận lỗi sao? Để rồi lớn lên, nỗi dằn vặt trong lòng cũng to ra, Do Yeon cũng một lần từng thú nhận trong khi mình quá say rằng mình đã hối hận biết bao nhiêu, cô cũng mong ước để quay về thời gian cũ để thay đổi lỗi lầm ấy biết bao nhiêu, nhưng khi tỉnh lại thì con người lạnh lùng của công tố viên này lại quay lại, thế nên những lời nói đó, mọi người cứ xem như “gió-thoảng-mây-bay” nhưng chỉ đến tập 15, khi Do Yeon ngã gục trong toilet vì đau lòng phát hiện cha ruột của mình, 7 từ “LÀM ƠN HÃY CỨU LẤY BA TÔI” của Do Yeon làm mình vẫn không thể quên. Một cô gái mạnh mẽ, thông minh, đầy bản lĩnh, không bao giờ nhận lỗi hay xuống nước trước người khác thế mà khi đứng trước vấn đề của bản thân bản thân cô cũng yếu mềm và có phần ngốc nghếch. Do Yeon không phải người xấu, “Ngoài lạnh trong nóng” là 4 từ miêu tả cố công tố viên này rõ nhất. Lúc phát hiện sự thật về bố ruột của mình, Do Yeon đã ôm chầm lấy mẹ mà bât khóc, rồi cả những ngày cuối đời của ba ruột, mặc dù tỏ ra rất lãnh đạm và không quan tâm nhưng ngày ngày dù có bận biết bao vụ án, Do Yeon vẫn cầm bút chì màu đến để vẽ chân dung cho ba, còn làm aegyo nhắng nhitts khi chụp hình. Thế đó, từ trên suy ra coi bộ mình bị thích Lee Da Hee mất rồi!!!
Nhưng mình cũng thích Hye Sung, phải nói là sao nhỉ, một luật sư công, sống thực tế, hiện thực và mạnh mẽ. Lúc đầu sống rất ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân mình vì cho rằng cuộc sống này không rãnh rỗi đến nổi để quan tâm cho người khác, một luật sư nổi tiếng là bào chữa cho khách hàng trong vòng 17 giây và không thèm để ý là bên mình thắng hay thua nhưng rồi khi mẹ mất, trải qua cú sốc và chịu đựng từ tên sát nhân Min Joon Gook cũng như tình yêu với Park Soo Ha, bản thân cố càng ngày càng thay đổi tích cực hơn. Lúc trước sống chỉ vì hai từ “xin lỗi” của Do Yeon thì bây giờ, Hye Sung cũng có thể quỳ xuống trước mặt kẻ thù để cầu mong sự giúp đỡ bắt kẻ sát nhân giết chết mẹ của cô; nếu lúc trước chỉ biết nghĩ cho bản thân thì bây giờ cô đặt hết niềm tin và tình cảm vào Soo Ha, quan tâm đến những người xung quanh nhiều hơn.
Và cũng không thể kể đến tình bạn của hai người này. Gặp nhau, cãi nhau, xỉa nhau và ghét nhau. Làm việc chung trong một tòa nhà, mõi buổi sáng đều gặp nhau tại thang máy nhưng cả hai luôn trong tình trạng “càng tránh xa càng tốt”, còn không thì bất đắc dĩ gặp nhau là phải “xỉa”. Thế mà mỗi khi Hye Sung hay Do Yeon có chuyện, thì đối phương đều có mặt, bên cạnh và âm thầm giúp đỡ, quan tâm một cách lạnh lùng nhất. Có lẽ duyên phận từ nhỏ đã đưa đẩy cả hai cũng chứng kiến cảnh giết người, nhưng rồi 11 năm sau đó, cũng đưa đẩy cả hai gặp lại nhau, lại một lần nữa đối nghịch nhau giữa công tố viên và luật sư bào chữa. . Dù là 11 năm trước hay 11 năm sau cuộc sống của Do Yeon không thể thiếu Hye Sung và ngược lại. Thế mà cũng nhờ đó, họ trải qua cùng nhau, đứng lên bảo vệ sự thật cùng nhau, dù rằng bản tính cứng đầu của cả hai nên chưa ai chịu xuống nước trước nhưng trong thân tâm, bản thân họ cũng đã hiểu thế nào là tình bạn và cũng chắc rằng họ cũng đã công nhận đối phương như là một người bạn tốt.
Trả thù, giết người, pháp luật, trắng và đen, … mọi tử ngữ để miêu tả bộ phim nên nhiều người chắc sẽ bảo rằng phim sẽ nhàm chán khô khan lắm. Nô nô nô nô!!! Có nhiều cảnh không phải nói xạo chớ mình cười đến lọt ghế. Thế mới nói luật sư Jang rất là có khiếu hài à! Những câu nói kinh điển của cô ấy, có thể sẽ khiến bạn tủm tỉm cười và gật gù công nhân đó là sự thật.
“Món cơm chó”! Thiệt là sai lầm khi viết mà không kể về nó. You wonder what is “món cơm chó”, don’t you? Thật ra là cơm trắng rồi bỏ hết tất cả đồ còn sót lại trong tủ lạnh vào, trộn trộn lên, nếm rồi thử rồi thêm mắm thêm muối vô cái tô cơm trộn đó đó, rồi chia ra chén ăn, nhưng không phải ăn bằng muỗng, bằng thì xúc cơm cơ. Vì thế nên SooHa đã kiêu hãnh đặt tên món này một cách “kiêu-sa” là cơm chó. Nói chớ, nhìn ngon lắm àh! =))
Bên cạnh đó, các nhà biên kịch đã nhẹ nhàng lồng ghép và trong lời thoại những thông điệp ý nghĩa trong cuộc sống. Đến bây giờ, hai tuần kể từ khi phim kết thúc, cuộc đối thoại của mẹ Hye Sung và cô ấy trước khi chết, mình vẫn còn nhớ rất rõ. Chẳng phải vì quá mê hay quá nhập tâm, chỉ là những thứ đáng học hỏi mình sẽ cố gắng để nhớ nó, từng từ từng từ một “Mỗi người đều sống 1 lần trong đời, đừng lãng phí nó vào việc hận thù mà hãy sống sao cho có ý nghĩa. Những người ghen ghét mình đều là vì họ ganh tị thứ mà bản thân họ không có được”, hay mình còn nhớ lần đầu tiên anh trẻ Soo Ha và chị già Hye Sung gặp nhau, cãi nhau chí chóe, không ai chịu nhường ai nhưng câu nói của Hye Sung đã làm cả im lăng một lúc “Sự thật sẽ không thắng ở phiên tòa, mà cái thắng ở phiên tòa sẽ trở thành sự thật”, rõ ràng cuộc sống ngày nay, câu nói này có ý thế nào ~
P/s1: Phim kết thúc theo happy ending. Mình là mình bị ấn tượng bởi hai cái mũ, một vàng một đỏ của hai người lúc xem bóng chày nha! Ráng đi tìm rồi hôm nào chế nước trà vô luyện thi
P/s2: Chị già sắp từ noona thành ahjumma rồi nhưng vẫn rất nhí nhảnh, cứ khi máy ảnh tia đến là aegyo tuôn trào.
P/s3: mấy bạn đi Phuket với Malay vui vẻ nha 🙂
Share this:
Twitter
Facebook
Like this:
Like
Loading…