1. Bên nhau trọn đời
Nếu ở đó trời quanh mây tạnh anh hãy ở lại.
Nếu ở đó trời mưa lạnh lẽo, thì anh nhanh chóng quay trở lại đay
Quên hẳn nơi đó, quên hẳn người đó
-
Tình yêu là cốc nước , nóng hay lạnh chỉ có người trong cuộc mới biết.
…
Đối với một số người, vết thương chữa lành theo thời gian
Đối với một số người khác, thời gian chỉ càng làm cho vết thương rỉ máu…
–
“Cậu thấy Dĩ Thâm là người thế nào?
Lãnh đạm, lý trí, khách quan.
Vậy cô ấy chính là sự không lãnh đạm, không lý trí, không khách quan của Dĩ Thâm.”
–
“Thực ra cưa đổ Dĩ Thâm cũng rất dễ. Chỉ cần mặt dày liên tục quấy nhiễu anh ấy, cứ gào khóc ầm ĩ thì anh ấy sẽ giơ tay đầu hàng thôi.”
–
– Tôi nói cho anh biết. Đây là một loại quy tắc giữa những người trưởng thành. Anh cũng không cần phải nghĩ nhiều. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu
-Tôi…Tôi là lần đầu tiên đấy, cô đừng có lợi dụng xong còn ra… ra vẻ ta đây.
– Lần đầu tiên à? Nhưng tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu. Tạm biệt.”
-
Đã bảy năm trôi qua, tôi đột nhiên cảm thấy quãng thời gian đằng đẵng như vậy chỉ như trong khoảnh khắc của một cái quay đầu.
–
Đối với một số người, vết thương được chữa lành theo thời gian. Đối với một số người khác, thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu..
–
Khi giữa họ đã là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhất là mọi kỉ niệm đều như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
–
Đã không nghĩ ra thì tốt nhất nên nghĩ đơn giản đi vậy.
–
” Có những loài hoa không tên lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai hỏi thăm.”
–
Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ. Anh ấy nói: “Anh không muốn tạm bợ.”
–
Em nhớ anh! Dĩ Thâm, anh biết không? Em từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác lạ lướt qua trước mắt, ngay một dáng người giống anh cũng không nhìn thấy. Bây giờ cuối cùng đã có thể nói với anh, em rất nhớ anh…
–
Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp… đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối.
Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, nhưng tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.
Bảy năm xa cách, một người đàn ông khác…
Dĩ Thâm nhắm mắt.
–
Mặc Sênh, anh thua rồi.
“Thế là thế nào?”
– Bằng ấy năm đã trôi qua, anh vẫn thua em, thua thảm bại!
“Vì sao giọng anh nghe đắng buốt đến vậy?”
– Dĩ Thâm, anh nói gì? Anh say phải không? – Mặc Sênh lo lắng hỏi.
Im lặng, đột nhiên Dĩ Thâm đẩy chị ra. Trong ánh sáng lờ mờ, Mặc Sênh thấy đôi mắt đẹp của anh đầy bất lực, đau đớn như con thú bị thương, nhưng giọng của anh tỉnh táo lạ lùng:– Anh không say mà là anh điên!
–
Vốn duyên mỏng chẳng trách tình không sâu
–
Dĩ Thâm, em đã đếm đến chín trăm chín mươi chín anh mới đến, lần sau nếu để em đếm đến một nghìn thì em sẽ mặc kệ anh!
– Dĩ Thâm, em đã đếm mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi.
Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín? Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn!
– Có một kiểu nhớ nhung là không ngừng gõ tên anh vào công cụ tìm kiếm
-Triệu Mặc Sênh
2. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên
-
Mô-za-a cố ý nói: “Lão tam có vấn đề, tại sao không chịu mặc trang phục tình nhân với tam tẩu chứ, hay là…”
Nại Hà đáp:
“Bọn này vợ chồng lâu năm, cần gì mấy thứ đồ khoa trương đó.”
Vi Vi choáng.
–
Vi Vi nhặt hai cọng cỏ lên phất vào người anh: “…Tóm lại anh muốn thế nào?”
- “Khi nào em mới cho anh tốt nghiệp?”
“Hử?” Cô hỏi lại với vẻ thắc mắc, “Anh tốt nghiệp gì cơ?”
Anh đáp:
“Chẳng phải anh đã học hai năm khoa tự động kiềm chế đấy thôi”
-
“Chúng ta vẫn chưa đến mức tắm hồ uyên ương mà”
“Thì ra Vi Vi thích mãnh liệt hơn à?”
-
“
‘Ăn cơm mềm’ cũng nhiều rồi, dần dần cũng quen thôi.” “Những người không có phu nhân bảo vệ như các cậu không hiểu được đâu.”
3. Sam sam đến đây ăn nè
–
Thế giới này, lời nói phát ra từ miệng của con người trong một ngày quả thật quá nhiều. Vậy tại sao mình phải để ý đến những lời nói của người mà mình không quan tâm? Chỉ cần người quan tâm đến mình hiểu mình là được rồi. Sự cạnh tranh trong công việc, vốn dĩ là chuyện khó tránh khỏi. Cây ngay không sợ chết đứng.
Người khác nói thế nào, đó chính là tự do của họ. Có thể khiến người khác im miệng hay không, đó mới là bản lĩnh của mình.
–
“Đúng thế, tôi là Tiết Sam Sam. Tôi không có gia thế hiển hách, không có trình độ học vấn xuất sắc, cũng chẳng có quan hệ. Thế nhưng, ngoài việc sở hữu nhóm máu hiếm ra, tôi đây còn có tinh thần bị đánh cũng quyết không lui cùng bản năng sinh tồn mãnh liệt. Bất kể ở đâu, tôi cũng sẽ kiên cường vươn lên như cây cỏ dại. Tôi nhất định sẽ trụ lại ở đất Thượng Hải này”.
–
“Tổng giám đốc, anh bỏ tôi xuống đi, tôi có cảm giác mỗi giọt mồ hôi của anh đều đang cười nhạo cân nặng của tôi”
–
“Chủ tịch, chết vì no có tính là tai nạn lao động không?”
- ”Vì sao ngày nào tôi cũng đến văn phòng tìm anh, ngày nào cũng ăn cơm cùng anh, không phải do anh ra lệnh cho tôi, mà là vì… tôi bị sắc đẹp mê hoặc!” – “Nếu em đã mê sắc đẹp, vậy những chuyện xảy ra sau đó có phải là do sắc đẹp ấy vẫn chưa đủ mê hoặc em không?” – “Thực ra đó là vì… tôi làm bộ lạt mềm buộc chặt thôi”.
–
“Phong Đằng, tôi… chưa yêu ai bao giờ. Tôi cũng không biết cảm giác yêu đương là thế nào. Trước kia tôi không hề nghĩ đến những chuyện này. Nhưng dần dần tôi phát hiện ra, khi không có anh, tôi cảm thấy rất lạc lõng. Anh chờ tôi ở ngoài cục cảnh sát, tôi thấy rất xấu hổ. Anh đưa tôi về nhà đón năm mới, cùng ăn cơm tất niên, tuy không quen lắm nhưng tôi rất vui. Tôi không biết khiêu vũ nhưng tôi có thể học được mà. Tôi không thể giải mã nổi anh nhưng tôi sẵn sàng để anh giải mã mình. Tôi nghĩ… tôi thích anh mất rồi. Vậy anh xem, anh có thích tôi không?”
– ”Em không có bệnh, uống thuốc làm gì. Em muốn sinh con, cần anh, chứ không cần thuốc” -Phong Đằng
–
“Tiết Sam Sam, tôi sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng một mình mà không làm gì cả nữa”.
–
“Mỗi ngày anh đều ăn cơm ở đây. Bỗng đến một hôm, có một cô gái xông vào sân thượng của anh. Anh ngắm cô ấy ăn cơm, rồi từng ngày cứ thế trôi qua. Có lúc thấy cô gái ấy cười, khi khác lại thấy cô ấy khóc. Cứ nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn cho đến khi khắc vào tim”.
–
“Cháu có thể nuôi Sam Sam cho đến khi cô ấy trả hết nợ. Bọn cháu yêu nhau, tại sao chỉ vì nợ nần mà chia tay?”.
–
“Chiếc nhẫn này có từ thời của cụ anh, chỉ truyền lại cho con dâu nhà họ Phong. Nó đại diện cho quá khứ. Giờ chiếc nhẫn xuất hiện ở đây, tức đại diện cho hiện tại. Nếu đeo vào ngón áp út của em thì nó đại diện cho tương lai của hai ta”.
–
“Tiết Sam Sam, từ giờ em sẽ phải tập thích ứng với rất nhiều chuyện. Ví dụ như lúc xuống xe, chủ tịch không thể mở cửa cho em nhưng bạn trai thì có thể”.
–
“Trên thế giới này, lời nói phát ra từ miệng con người trong một ngày quả thật quá nhiều. Việc gì phải để ý đến phát ngôn của những người mình không quan tâm chứ. Chỉ cần người quan tâm mình hiểu mình là được rồi”.
4. Nắng gắt
–
Tôi đứng sân ga nhìn xe lửa lao nhanh như bay, cảm thấy giống như mình đang đưa tiễn tuổi thanh xuân vậy. Những năm tháng ngây ngô đã vỗ cánh bay đi… Một khi đã đi sẽ không bao giờ quay trở lại…”
–
Tôi đứng trên con phố này nhìn người đến người đi, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người vội vã lướt qua trước mắt.
– Tôi gặp vô số người xa lạ, chỉ duy nhất không có anh…
–
Có một bài trắc nghiệm thế này, nếu ăn nho, bạn sẽ ăn quả to hay quả bé trước. Tôi là người ăn quả to trước. Vì nếu như ăn quả bé trước thì có thể sẽ không ăn được quả to nữa. Vui vẻ ở trước mắt, tại sao cứ phải nghĩ xa xô
–
Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu một chút gọi là gì?– Nhiều hơn yêu một chút?– Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười :)– Với anh thì, đó chính là em!
-
Tôi chưa từng hiểu được thế nào là thực sự ly biệt.
Cho đến khoảnh khắc đó.
Sau này, chúng tôi có thể sẽ không còn gặp lại nhau.
Sau này, cho dù gặp lại, chúng tôi cũng chỉ vồn vã trong giây lát, rồi lại ly biệt.
Có lẽ lúc đó chúng tôi sẽ không còn buồn bã như bây giờ, vì chúng tôi đã không còn quan trọng với nhau đến thế, hoặc vì chúng tôi đã kiên cường hơn.
-
Một cô gái như em, ngay cả câu “mãi mãi không thể chấp nhận anh” cũng không đành lòng nói ra, mềm lòng đến vậy, tôi có ngốc mới không theo đuổi được em.