Xem Nhiều 3/2023 #️ Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chi Linh # Top 9 Trend | Boxxyno.com

Xem Nhiều 3/2023 # Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chi Linh # Top 9 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chi Linh mới nhất trên website Boxxyno.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Review một tác phẩm kinh điển của một tác giả nổi tiếng thế này có phần dư thừa nhưng đã rất lâu rồi không đọc được một câu truyện khiến cảm xúc dâng trào như vậy.

Đã nghe về Điệp Chi Linh cũng như Tình yêu đau dạ dày rất nhiều lần rồi, mỗi người một nhận xét khác nhau nhưng nhìn chung đều tán thưởng nên down ebook về nhưng vẫn chưa dám mở ra, sợ rằng nó sẽ không được như kì vọng của mình.

Tác phẩm đầu tiên của chị Điệp mà tôi đọc là “yêu thương tựa không khí”. Có thể có rất nhiều độc giả yêu thích nó nhưng riêng tôi thấy nó chỉ ở bậc thường thường mà thôi. Đến giờ tôi vẫn không có cách nào nhớ rõ nội dung của nó nhưng ấn tượng sâu sắc nhất chính là sau khi đọc xong tôi đã khá thất vọng. Vô hình chung nó tạo ra một sự kháng cự với các tác phẩm của chị Điệp và tư tưởng đó vẫn kéo dài cho đến khi đọc được hệ liệt võng du của chị, đặc biệt là ‘cho tôi một bát cháo’. Sau đó khi đã lấy lại cảm tình với chị, tôi lại đọc ‘uyên viễn lưu trường’ và cho ra một kết luận là chị viết không đều tay. Có lẽ là chị viết càng ngày càng lên tay và tôi đã vô tình đọc được những tác phẩm đầu tiên của chị dẫn đến định kiến sai lầm. Nói cho cùng thì cũng là con người cả nên suốt một thời gian dài chỉ cần biết là truyện của chị là tôi … pass.

Lần này, khi đọc “Tình yêu đau dạ dày” tôi muốn tìm cho mình một không khí ấm áp, một thứ gì đó có thể để cho tâm trí mình được thoải mái. Có lẽ cái tên của nó tạo cho tôi cảm giác sáng sủa, an bình. Tôi cứ ngỡ rằng nó sẽ kể về một câu chuyện tình yêu bình thản tràn ngập ánh nắng và hạnh phúc. Nhưng hóa ra tôi lại nhầm lẫn rồi. Nếu nó chỉ đơn giản như vậy thì không thể nhận được nhiều lời nhận xét tốt đệp đến thế.

Cảm xúc đầu tiên khiến tôi ấn tượng với tác phẩm này chính là đồng cảm. Đồng cảm với ai sao, tất nhiên là Vệ Đằng. Tôi với Vệ Đằng có lẽ không có nhiều điểm tương đồng, cậu rực rỡ như ánh nắng, đó là cảm nhận khi đọc những chương đầu tiên của tôi.  Còn tôi thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được sự lạc quan, nhiệt tình đáng ghen tị đó. Thế nhưng, nỗi đau của cậu tôi có thể thấu hiểu phần nào, đơn phương yêu một người rồi lại bị từ chối trong im lặng khi chưa kịp nói lời yêu đó. Cũng kể từ đây tôi khâm phục cậu rất nhiều vì cậu thực sự quá kiên cường. Tự đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, mà cũng có thể là nhớ về những ngày tháng trước kia của mình, tôi đã từ bỏ thứ tình cảm mà mình cho là vô vọng đó. Tôi không đủ dũng cảm để lao đầu về phía trước khi biết thứ chờ đợi mình chỉ là vực sâu. Mỗi lần thấy cậu lạc quan, cố gắng yêu hết mình trong thầm lặng, cậu cười, cậu hạnh phúc, cậu rung động tôi lại thấy đau lòng. Một con người như thế xứng đáng có được hạnh phúc, xứng đáng được yêu thương chứ không phải như thế này. Rất nhiều lần tôi tự nhủ là ‘đừng yêu, đừng yêu nữa, thứ chờ đợi cậu còn đau đớn hơn những gì cậu đã tưởng tượng nhiều’ nhưng cậu vẫn yêu, yêu bằng tất cả những gì mình có.

Với tôi, tôi đã không đủ dũng cảm để đi đến đoạn sau của chuyện tình như Vệ Đằng nên khi câu chuyện tình yêu của hai người bắt đầu thì tôi cũng bắt đầu thương cảm cho cậu. Rất nhiều người thích Tiêu Phàm và có thể có những nhận xét rằng sự vô tư, ngây thơ của Vệ Đằng đã tổn thương anh nhưng riêng tôi tôi không nghĩ như vậy. Có thể là không ghét nhân vật này nhưng tôi không thực sự thích anh. Khi đọc một tác phẩm tôi thường rất quan tâm đến vấn đề công bằng về mặt tình cảm giữa hai người. Vốn dĩ tôi quan niệm rằng tình yêu là ích kỉ, là tính toán, dù có vị tha đến đâu thì nó vẫn nhuốm màu chiếm giữ. Trước đây tôi từng đọc một câu truyện, trong đó con đường tìm kiếm tình yêu được nhân vật chính ví như cuộc hành trình tìm kiếm ‘một người chỉ thuộc về riêng mình’. Chính xác là như vậy, người yêu với tôi là một người chỉ thuộc về riêng tôi. Nó không phải là một khái niệm tuyệt đối nhưng giống như Vệ Đằng nói vậy, tôi muốn đối phương coi tôi là người quan trọng nhất. Tóm lại một câu chính là ích kỉ như thế đấy. Đó là lí do tôi thường đồng tình với bên mà tôi nghĩ rằng yêu nhiều hơn, không quan trọng là bên mạnh hay bên yếu, nam hay nữ, công hay thụ.

Và lần này cũng là một trong những lần tôi thiên vị nhất khi đọc một tác phẩm  tuy không thể phủ nhận một phần là do sự đồng cảm ban đầu. Việc cảm động nhất (theo tôi) mà Tiêu Phàm đã làm là lần đến thành phố A để tìm Vệ Đằng đó. Anh vẫn luôn nói lần đó cậu ‘lừa dối’ mình đã làm tổn thương mình như thế nào nhưng anh không hề hiểu rằng cậu không hề cố ý. Anh luôn cho rằng yêu cậu là chỉ cần dịu dàng với cậu mà không hiểu rằng thứ cậu cần không phải như vậy. Cậu cần một vị trí không thể thay thế trong trái tim anh. Tôi thấy trong câu chuyện tình yêu này của hai người anh mới là người vô tâm nhất. Mỗi lần Vệ Đằng lên cơn đau dạ dày tôi đều thương cảm đến rơi nước mắt, đặc biệt là 2 lần, thứ nhất khi cậu bị từ chối một cách tàn nhẫn và thứ hai là khi phải một mình đến bệnh viện xếp hàng trong khi anh đang ở bên người mà anh gọi là tri kỉ. Anh cho rằng cậu sẽ hiểu mà bao dung cho anh, cậu sẽ luôn ở đó chờ anh, yêu anh mà không hề nghĩ đến cậu chỉ là một thanh niên bình thường, cậu vẫn còn ngây thơ lắm, cậu không thể suy nghĩ uyển chuyển để mà thông cảm cho anh đến mức đó. Một mặt anh rất hiểu cậu nhưng một mặt khác anh không hiểu được tận sâu trong lòng cậu nghĩ gì, muốn gì. Khi không đến dự sinh nhật cậu, lý do của anh chính là điện thoại hỏng và anh tự thấy nó rất hợp lý. Điện thoại hỏng nên anh không nhận được tin nhắn của em gái hay điện thoại hỏng nên anh không biết hôm đó là sinh nhật của cậu. Dù gì đi nữa thì có lẽ anh đã quên sinh nhật cậu mất rồi hoặc có chăng anh chưa từng biết đến nó. Theo logic bình thường thì khi nhận được quà sinh nhật của người mình yêu, phản ứng thông thường là thắc mắc về sinh nhật của đối phương nếu mình không biết. Không muốn hỏi thẳng thì cũng nên tìm hiểu ấy thế mà anh đã bỏ qua rồi. Chẳng những thế lúc này anh lại ở bên một người anh đã từng yêu, một người mà anh đã gọi điện chúc mừng sinh nhật vào đúng 12 giờ đêm ngay trước mặt cậu. Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy nó tàn nhẫn với cậu đến mức nào. Còn rất nhiều, rất nhiều những chi tiết khác mà tôi không thể chấp nhận với nhân vật này. Nếu là tôi tình yêu này đã không có được một kết quả tốt đẹp đến vậy. Nhưng với Vệ Đằng thì khác, cậu mạnh mẽ và lạc quan vô cùng, chỉ có người như cậu  mới có thể nói ra rằng “Đã yêu thì can đảm mà yêu, so đo tính toán làm gì.” Tuy nói cho cùng thì cậu vẫn không thoát khỏi cái vòng so đo tính toán trong tình yêu đó nhưng suy nghĩ đơn thuần lúc ban đầu như vậy cũng đáng quý biết nhường nào. Nếu không có nó, biết đâu tình yêu của hai người đã chấm dứt ngay lần đầu cậu tổn thương rồi.

Nói là review nhưng thực ra đây chỉ là giải tỏa chút cảm xúc sau khi đọc ‘Tình yêu đau dạ dày’ của bản thân mà thôi. Kết luận lại là tuy Vệ Đằng không phải nhân vật có tính cách khiến tôi yêu thích nhất nhưng lại là nhân vật khiến tôi đồng cảm nhất, và là một trong những nhân vật khiến tôi khi theo dõi một câu chuyện tình yêu lại ước sao nó không thành. Nói một cách thông thường hơn thì suy nghĩ sau khi đọc của tôi là : Ngược công chưa đủ! Mặc dù bình thường tôi chính là dạng thích ngược thụ.

.

.

.

(Đề Cử/ Đam Mỹ) Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chí Linh

TÌNH YÊU ĐAU DẠ DÀY

(胃疼的爱情)

Tác giả: Điệp Chi Linh (蝶之灵) Thể loại: Hiện đại, nhất công nhất thụ, oan gia Tình trạng: Hoàn.

Link truyện: Full

Cũng lâu lắm rồi ta không coi thể loại Đam mỹ, Hiện đại, nhẹ nhàng này rồi!!! Phải nói thêm 1 chút là ngày trước khi coi Ngôn tình, ta đã rất thích Tác giả Điệp Chi Linh với tác phẩm Ốc sên chạy (ta còn mua luôn sách nữa đó nha!!!).

Đôi lời về Điệp Chi Linh:

Phong cách viết của Điệp Chi Linh rất hợp với ta, nhẹ nhàng, có chút hài hước, những câu chuyện bình thường, đôi chút sóng gió,… rất nhiều, rất nhiều “mùi vị” của cuộc sống. Tác giả tạo nên 1 xã hội gần với đời thực về tình yêu, tình bạn, tình thân,… những tình huống tưởng chừng như đơn giản như cảnh quằn quại vì bài thi khó, cảm giác bức rức khi bộ truyện trinh thám đột ngột ngừng, câu chuyện anh chị em đấu đá vô cùng ấu trĩ, câu chuyện về căn bệnh muôn thuở của xã hội hiện đại – đau dạ dày,… Tất cả tạo nên 1 cuộc sống đời thực, không quá cao siêu, không nhiều đấu đá, không yêu nhau đến chết đi sống lại,… nhưng vẫn tạo nên cảm giác trân trọng và đáng quý.

Mỗi nhân vật của Điệp Chi Linh đều có 1 cuộc đời riêng của họ, và tất cả liên kết với nhau bởi những mối quan hệ. Đọc tác phẩm của Điệp Chi Linh, chúng ta không chỉ chú ý đến tình yêu sâu sắc của các nhân vật chính, mà còn có sự quan tâm, hết lòng của tình bạn, sự ấm áp, ân cần của tình thân,… Mọi thứ tạo nên một không gian “thực”, như khi Vệ Đằng rời xa Tiêu Phàm, anh vẫn không hề bị lụy, tình yêu dù vẫn khó quên bởi cho đi quá nhiều, nhưng bên anh vẫn còn rất nhiều “chiến hữu”, họ luôn bên cạnh để cùng anh chia sẻ (sủa xả Tiêu Phàm), hay khi Diệp Kính Văn phải xa cách người yêu, bên anh vẫn có Tiêu Phàm chăm sóc,… Ta thích tất cả chi tiết bởi nó quá thực và vô cùng thú vị,…

“Tình yêu là gì? Không có nhất định sẽ cảm thấy cô đơn, thiếu vắng, nhưng không phải không thể sống, bởi cuộc sống không độc nhất chỉ có tình yêu…” – Du Miên

Tình yêu đau dạ dày:

Cho dù mọi người chưa đọc tác phẩm, nhưng thiết nghĩ cũng từng nghe qua, đây là Bộ Đam mỹ đầu tiên chính thức phát hành ở Việt Nam đúng không? Ta không thể nói bộ truyện này hay tuyệt thế tới mức nào, vì ta nghĩ nó cũng chưa tới trình cao như vậy!!! Chỉ đơn giản là ta rất thích nó mà thôi! Một câu chuyện nhẹ nhàng về 1 thiếu niên trẻ tuổi, yêu đời, có chút nóng nảy và một chàng trai lạnh lùng, nhưng lại cũng rất nhẹ nhàng, ấm áp,…

Câu chuyện bắt đầu từ ý tốt của 2 cô em gái, muốn kết duyên anh mình cùng bạn, ai ngờ đời không như là mơ, khi 2 cô nàng lại quá giống nhau tới từng suy nghĩ, nên kết quả là 2 người anh lại cùng đi chơi với nhau. Lần gặp đầu tiên ấy, Vệ Đằng đã cho Tiêu Phàm một ấn tượng vô cùng khó quên, người có thể mang 1 đống đồ đi chơi, ăn và nói liên tục suốt chuyến xe, có khả năng làm quen người khác đến độ đáng kinh ngạc, tự nhiên quá mức,… Những ngày đi tham quan bên nhau dù rất ngắn, nhưng chàng trai đầy nhiệt huyết Vệ Đặng cũng đã thắp lên 1 ngọn lửa nho nhỏ để sửa ấm trái tim băng giá của Tiêu Phạm. Và rồi họ lại chia tay để tiếp tục cuộc sống của mình,…

Định mệnh là 1 thứ không ai có thể đoán trước được, họ lại học cùng trường, và khi gặp lại, Tiêu Phàm đã làm cho Vệ Đặng “giác ngộ” được rằng trong lòng đã có điều gì đó dần dần thay đổi. Từ thương cảm đến quan tâm, từ quan tâm lại muốn cho anh hạnh phúc, và cậu đã dần dần yêu anh như thế đấy… Mọi người có thể nói Vệ Đằng ngốc ngếch, biết Tiêu Phàm đã có người thương nhưng vẫn lao vào. Mọi người có thể nói cậu hết thuốc chữa khi đã bị từ chối vẫn không buông tay… Nhưng ta lại nói người ngốc ngếch chính là Tiêu Phàm, anh ngốc tới độ giả vờ nói cho Vệ Đằng về chuyện tình cảm của mình, chỉ hy vọng cậu sớm rút lui, nhưng anh nào biết tình cảm của cậu đâu từ 1 phía, bởi trong anh không phải cũng đã dần thay đổi. Anh ngốc ngếch từ chối Vệ Đằng một cách tàn nhẫn, nhưng anh nào biết bản thân cũng rất đau lòng. Anh ngốc ngếch khi một lần rồi lại 1 lần thương tổn cậu, nhưng anh nào biết bản thân đã từ lâu yêu cậu mất rồi,… Hai người họ, người truy, người chạy,… đến một lúc, người chạy cũng quay đầu lại, để cùng giáp mặt, và tình yêu cứ thế mà bắt đầu…

Yêu nhau, thổ lộ và tiếp nhận, chung quy cũng chỉ là bước 1 của Công thức tình yêu,… Dù người ta thường nói: “Vạn sự khởi đầu nan”, nhưng trong tình ái, quá trình lại càng quan trọng. Tiêu Phàm thông minh, tài giỏi nhưng lại ngốc nghếch trong tình yêu, anh ngây thơ cho rằng Vệ Đằng sẽ mãi mãi bên anh như tình yêu vốn nó phải thế,… anh nào biết, tình yêu như 1 hạt giống, phải thường xuyên yêu thương, chăm sóc mới có thể đơm hoa kết trái,… hạt giống đã cố gắng, người trồng cũng phải bỏ tâm,… Tình yêu không chăm sóc, chỉ cần chút vô tâm cũng có thể làm cho người thương tan nát cõi lòng,… Vệ Đằng rời đi mang theo sự tổn thương vô cùng sâu sắc, bỏ lại Tiêu Phàm trong trạng thái nửa tỉnh, nửa mê,… Họ quả thực cần thời gian để hiểu nhau hơn, tình yêu đến quá nhanh giữa 2 con người quá nhiều khác biệt, sự lỗi nhịp cảm xúc là điều không hề tránh khỏi. Vệ Đằng rời đi để tìm khoảng lặng cho bản thân sau khoảng thời gian rơi vào vòng xoáy điên cuồng của tình ái. Tiêu Phàm ở lại ngặm nhấm nổi đau, để nhận ra tất cả những đau đớn của Vệ Đằng và giải đáp cho câu hỏi: “Ai là người quan trọng nhất trong đời anh?”. Họ yêu nhau, rồi lại xa nhau, bởi cả 2 có những điều cần thay đổi…

Thời gian trôi qua, không dài, không ngắn,… Lần này, Tiêu Phàm không đợi định mệnh, không chờ tình yêu tự đến gõ cửa,… Anh, lần đầu tiên trong đời, tự động cố gắng vì tình yêu. Bởi giờ đây anh biết, tình yêu là chuyện của hai người, Vệ Đằng đã cho đi quá nhiều và đến lúc, anh muốn cho cậu tất cả của bản thân,…

Tình yêu không phải là những bồng bột của tuổi trẻ, không phải run cảm nhất thời,… mà nó là câu chuyện của cả một đời người…

Tình yêu đau dạ dày là một câu chuyện tình rất nhẹ nhàng, chân thực. Một Vệ Đằng nhiệt tình, thẳng thắng, yêu ghét đều thể hiện ra mặt,… yêu thích anh chàng nghiên cứu sinh thông minh, tài giỏi Tiêu Phàm, và cho đi tất cả, hạnh phúc có, đau khổ cũng có,… nhưng ở đời vốn “khổ tận cam lai” và khi tình yêu đã kết thành một khối, hiểu nhau hơn, tin tưởng nhau hơn, thì họ vẫn còn cả 1 cuộc đời để bên nhau, và cùng cố gắng,…

Chia sẻ:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Thương Ly – Tuyết Linh Chi

[Em có nghe Thương Ly,Trong giấy ngà thổn thức?Em có nghe rạo rực,Hình ảnh kẻ tình si,Gây bao điều dị nghị.]

Thứ dư thừa nhất trên đời này là chăn bông mùa hạ, quạt mát mùa đông, và sự níu kéo của anh khi lửa lòng em đã tắt.

Vĩnh Hách – chiếc chăn ấm mùa đông, sưởi ấm tấm thân và cõi lòng lạnh buốt của Mỹ Ly – nàng cách cách được phong, không cha không mẹ, bị xã hội quý tộc bấy giờ ruồng rẫy.

Vĩnh Hách – chàng trai ấm áp như ánh nắng mùa xuân, dịu dàng như cơn mưa đầu hạ, đã mang đến cho cô thiếu nữ lạc loài Mỹ Ly sự rung động nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt. Và – cũng là khởi nguồn cho nỗi tang thương, cuộc rượt đuổi trốn tìm của bốn con tim nghiệt ngã.

Một chàng trai vừa lớn, còn chưa kịp thoát hết những nét ngây ngô của thiếu niên, đã có sự rung động đầu đời với một cô nàng đầy tai tiếng, chẳng có sự hẫu thuẫn của gia đình giữa chốn quý tộc nhà Thanh. Trước khi gặp nàng, chàng cũng như bao kẻ khác, hùa vào những lời dè bỉu ác ý, cũng chẳng trách được – tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa – những người đi ngược, vượt trên lễ giáo thông thường đều là những kẻ chẳng ra gì. Nhưng từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, cô thiếu nữ u buồn, chỉ với một bông hoa tươi rất nhạt cài trên mái tóc, đầu luôn cúi gằm giữa muôn hồng nghìn tía, đã hoàn toàn cướp mất trái tim chàng, khiến nó rung lên những cung bậc cảm xúc xa lạ mà đến chính chàng cũng chưa kịp hiểu.

Những chăm sóc nhẹ nhàng, những quan tâm tinh tế của chàng đã khiến nàng biết rằng – giữa chốn xa hoa này có một chàng trai tên Vĩnh Hách, thần tượng của rất nhiều cô tiểu thư khuê các – thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành.

“Ta… rất mừng.”, chỉ một câu nói rất đơn giản, nhẹ nhàng của chàng sau khi biết Thái hoàng thái hậu có ý gán ghép, ban hôn cho chàng và nàng, đã là tấm bè gỗ cứu vớt một Mỹ Ly đang chới với giữa dòng đời khắc nghiệt.

Sự chân thành, sự hồn hậu, sự nhiệt tình của tuổi trẻ nơi chàng đã dần tạo ra một ốc đảo tươi xanh giữa sa mạc đầy nắng hạn. Mỹ Ly tin, và tất cả mọi người cũng đều tin – Vĩnh Hách – bến đỗ bình yên hạnh phúc của nàng, và niềm tin ấy đã một lần nữa khiến con tim nàng khẽ lạc nhịp, nụ cười rạng rỡ ngày nào lại trở về bên môi, hòa cùng con người đằm thắm của nàng lúc này tạo nên một sự quyến rũ đặc biệt.

Nhưng cũng chính vì sự quyến rũ ấy, đã khiến Tĩnh Hiên – kẻ không biết mình có gì trong tay mãi đến khi mất đi – ấy lại ban cho nàng một tấm chăn bông giữa nắng hạ gay gắt.

Ngày trước, nàng bám theo “Tĩnh Hiên ca ca” không biết mỏi mệt, nàng quá ngây thơ, quá dại khờ để hiểu rằng người ta ghét mình thật sự, coi nàng như một thứ vi trùng dơ bẩn. Quá ngốc nghếch để hiểu rằng nàng không xứng với con người cao quý, lạnh lùng và ích kỷ ấy, bởi nàng chẳng có gia thế, chẳng có địa vị để giúp hắn vươn cao hơn trên con đường quyền lực.

Và để thoát khỏi nàng, hắn không ngại lợi dụng lỗi lầm của nàng để đẩy nàng vào lãnh cung lạnh lẽo và đơn độc suốt 3 năm. Và suốt thời gian ở lãnh cung đó, đã dạy nàng rất nhiều, đã khiến nàng hiểu ra nàng chẳng là gì giữa chốn phồn hoa này cả, và cũng đủ để nàng hiểu mình đã cố chấp, ngốc nghếch, dại khờ đến mức nào với tình yêu ấy.

Nhưng đến lúc nàng hiểu ra, chấp nhận dứt bỏ tình cảm dành cho hắn, tự tìm cho mình một cuộc sống mới, hy vọng mới – thì hắn, lại như một đứa trẻ con cố chấp với đồ chơi của mình. Nàng – là của hắn! Nàng – chỉ được yêu hắn!. Mỹ Ly là của Tĩnh Hiên.

Khánh vương cao quý, kiêu ngạo, độc đoán và ích kỷ xưa nay đã quen muốn gì được nấy, làm sao chịu được khi thấy nàng hạnh phúc bên người khác.

Bổng đả uyên ương, chia uyên rẽ phượng. Để bảo vệ chàng và gia đình, nàng muốn chết không thể chết, phải chấp nhận làm vợ lẽ cho hắn.

Sau đêm tân hôn, chàng đến gặp nàng, chào từ biệt để thay cha già ra chiến trường lĩnh binh đánh giặc – món quà hắn ban tặng vì dám yêu nàng.

Nàng – thân xác bên hắn nhưng tâm hồn chết lặng. Còn hắn thì vẫn vừa ghen tuông, giận hờn, lại vừa yêu thương, lưu luyến – đặc biệt khi đêm tân hôn giọt máu biểu hiện cho sự trinh trắng của người con gái không hề hiện hữu.

Chỉ ít ngày sau, hắn chính thức rước vương phi của hắn – một tiểu thư nết na hiền dịu, xinh đẹp dịu dàng – một cuộc hôn nhân quyền lực của chốn hoàng cung. Nhưng trớ trêu thay, Tố Doanh – cô tiểu thư ấy lại thật lòng yêu thương hắn.

Để bảo vệ nàng, ngay ngày đầu tiên “ra mắt”, hắn đã không ngại làm bẽ mặt Tố Doanh, để miễn cho nàng những nghi lễ, quy tắc phải có của gia đình quý tộc.

Năm tháng trôi qua, những biến cố ập đến rồi lại đi, niềm tin và tình yêu của nàng dành cho hắn vẫn chẳng thể nào cứu vãn. Tình yêu, sự che chở và áy náy hắn dành cho nàng vẫn chưa từng thay đổi. Ông trời cướp mất Vĩnh Hách của nàng, thì lại ban cho nàng một bến neo mới – cậu con trai sinh thiếu tháng đáng yêu của nàng và hắn. Vì con nàng chấp nhận thỏa hiệp, đối đãi với hắn như đạo vợ nghĩa chồng.

Nếu nói hắn rộng lượng thì không đúng, nhưng bảo hắn hẹp hòi lại cũng chưa hẳn. Tình yêu của hắn cũng rất mênh mông rộng lớn, đủ để hắn chấp nhận tất cả “khiếm khuyết” của nàng (mà hắn ngỡ có): đêm đầu tiên, đứa con trai sinh thiếu tháng… Hắn yêu thương nàng, nên cũng cố gắng yêu thương con của nàng, cố gắng bảo bọc họ thoát khỏi bổn phận phòng nhì, vợ lẽ. Nhưng lại cũng hết sức hạn hẹp khiến hắn bị che mờ lý trí, cố chấp không chịu tìm hiểu sự thật.

Lễ giáo, cấp bậc đâu phải là thứ lập ra để nhìn. 5 tuổi, con của nàng lần đầu hiểu thế nào là con thê con thiếp, thế nào là anh phải quỳ lạy hành lễ với em, thế nào là quyền uy gia thế. Và điều đó vượt quá sức chịu đựng của nàng. Tình yêu của hắn, sự ân hận của hắn lúc này không thể giúp gì cho con nàng cả, chỉ có người mẹ hết lòng vì con như nàng mới có thể giúp con không phải cúi luồn, có thể ngẩng cao đầu ngạo nghễ.

Nàng đi, mang theo tình yêu của hắn, đồng thời cũng giết chết con tim của Tố Doanh.Nàng đi, thế lực đổi chiều, con nàng làm thế tử – mang theo nỗi tổn thương nặng nề vì mất mẹ khi chưa đầy 6 tuổi đầu.Nàng đi, khi vẫn chưa cho hắn biết, tình yêu nàng dành cho hắn lại một lần nữa quay trở lại.

Cái kết với sự kết thúc tất cả yêu hận tình thù. Không biết liệu họ có hội ngộ nhau dưới hoàng tuyền lạnh lẽo. Nếu có kiếp sau, có lẽ nàng sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt Vĩnh Hách; Tố Doanh sẽ không lấy hắn; và hắn – sẽ không để quá muộn mới nhận ra hắn sẽ đánh mất thứ gì.

Cái kết đủ khiến người đọc thở phào nhẹ nhõm – cuối cùng tất cả cũng được giải thoát.

[Em có nghe Thương LyAi khiến ai lỡ dởGió cuối đông nức nởCuốn phận người bay đi.]

Sau khi edit xong Yêu hận vô tận thì mình khá tò mò truyện của Tuyết Linh Chi, nhưng đọc mấy truyện thích được mỗi truyện này.

Tuy nói rằng cái kết là SE, nhưng mình lại thấy nó thật nhẹ nhõm, đúng là thở phào nhẹ nhõm.

Trích Dẫn Những Câu Văn Hay Trong “Thương Ly” (Tuyết Linh Chi) (Phần 2)

    Tiếp tục phần 1, mình xin phép được trích dẫn tiếp những đoạn văn, câu văn hay trong tiếu thuyết “Thương Ly” của Tuyết Linh Chi:

16. ” Đời này, chỉ vì câu nói “ta rất mừng”, vì tấm lòng bao dung của gã dành cho nàng, dù phải hy sinh bất cứ thứ gì cho gã, nàng cũng vui lòng! ” (gã ở đây là Vĩnh Hách thiếu gia).

(chương 14, trang 128)

17. ” Tĩnh Hiên chầm chậm đặt chén trà xuống, nửa cười nửa không nhướng mày, ” Nhà có hỉ sự người hí hửng, con quản thế nào được.” 

          Ý mỉa mai trong giọng y quá rõ ràng, Khang Hy cũng nhìn sang, vẻ bất ngờ. “

(chương 15, trang 131)

18. ” Tĩnh Hiên vào phòng, lạnh lùng liếc qua khuôn mặt vẫn còn ửng hồng của hai người…Nàng chẳng hề nhận ra cơn giận của y, nhưng y lại thấy vết đỏ rành rành trên má nàng…Y tưởng mình đã sớm quên, nhưng tại chốn cũ, người cũ, y lại nhớ tới mùi hương thiếu nữ vấn vít quanh mình. Mùi hương thanh khiết vừa đáng ghét vừa đáng yêu đó chừng như đang quay lại dằn vặt y. “

(chương 15, trang 135, 136)

19. ” Hồi ức đã tiêu tan suốt hai năm trời đột nhiên trào dậy khiến y tức điên. Nàng trong ký ức và nàng trong hiện tại lẫn lộn đan vào nhau, chỉ có một điều nàng vẫn chưa thay đổi, chính là tài làm y phiền lòng! ” 

(chương 15, trang 137)

20. ” …có quá nhiều người dùng ánh mắt vừa ái mộ vừa thẹn thùng ngắm nhìn gã. Nàng hiểu rất rõ ánh mắt này, bởi nàng cũng từng nhìn một người như vậy. “

         …Cảm giác e sợ đầy chua xót lại manh nha xuất hiện trong tim, tưởng đâu những lời tỏ tình vụng về đơn giản thẳng thắn của gã đã chữa lành căn bệnh đó cho nàng rồi chứ! ” 

(chương 16, trang 140)

21. ” Vô tình liếc mắt nhìn, nàng phát hiện Tĩnh Hiên đang đanh mặt quan sát mình, nàng giật mình thu lại nụ cười. Nàng đã làm theo đúng ý muốn của y, rời xa y, quên lãng y, nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc riêng của mình, vì sao hết lần này đến lần khác, y lại dùng ánh mắt đầy chán ghét nhìn nàng như thế? ”  

(chương 16, trang 145)

22. ” Chẳng lẽ…Vì sai lầm đó, ta phải trả giá đắt đến vậy mà vẫn chưa đủ sao? “

(chương 16, trang 148)

23. ” Bọn họ có thể cười nhạo sự nghèo khó của nàng, có thể cười nhạo thói quen thấp kém thời ở lãnh cung của nàng, nhưng không nhẫn tâm mỉa mai trái tim si tình tan nát của nàng. Đều là thiếu nữ, ai chẳng thầm thương tưởng một người, dù sao thì bọn họ cũng chưa độc ác đến mức đó. “

(chương 16, trang 149)

24. ” Mỹ Ly, nàng còn thích Tĩnh Hiên ca sao?”…Nàng cụp mắt lắc đầu, ” Không, không còn thích nữa.” 

         Nàng không hiểu tại sao mình không dám nhìn thẳng vào mắt Vĩnh Hách, dù sao thì cảm tình nàng dành cho Tĩnh Hiên là chân thật, tuy đáng chê cười, đáng xấu hổ, cũng là quá khứ cả rồi, nhưng bắt nàng lạnh lùng phủ định, nàng làm không được. “

(chương 16, trang 152)

25. ” Đừng có giở trò này với ta! Khánh vương gia!!! Chúng ta xa lạ đến vậy sao Mỹ Ly? ” … ” Xa lạ không phải là tốt lắm sao? ” 

(chương 16, trang 153)

26. ” Không thể phủ nhận câu nói đứng ra giúp khi nàng cần đã đâm thẳng vào vết thương y cố ý lờ đi, y không hùng hổ được nữa. Đúng vậy, năm đó quả thật y đã nhẫn tâm bỏ rơi nàng. “

(chương 16, trang 154)

27. ” Tỷ… còn thích Tĩnh Hiên không?”… “Lúc còn nhỏ ai cũng khó tránh sai lầm… Lớn lên thì hiểu đời hơn, biết lượng sức mình. “

(chương 16, trang 157)

28. ” Nàng từng khóc lóc, từng cười cợt với y, nhìn y một cách thâm tình, điệu đà làm nũng, chỉ khác là chưa hề dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn y! Nếu như ngày trước nàng dành cho y ánh mắt thế này, làm sao y chán ghét nàng được? ” 

(chương 16, trang 158)

29. ” Chẳng phải nàng rất thích y sao? Chẳng phải luôn miệng nói chỉ gả cho y sao? Tại sao chưa bao giờ nhìn y như vậy?

          Một cô nàng ngốc nghếch chẳng được ai yêu thích, bỗng làm y cảm thấy mình bị phụ rẫy chân tình! 

           Chỉ mới hai năm thôi, bao lời thề son sắt của nàng đã thay đổi hết cả! Cái gì mà thích y suốt đời, cả đời của nàng chỉ dài có hai năm trời cách mặt thôi sao? ” 

(chương 16, trang 159)

30. ” Tĩnh Hiên hừ lạnh, “Cô ta ư?” Cô ta thì biết cái quái gì! Chỉ giỏi gây phiền chuốc bực cho y! Có bao giờ đối xử dịu dàng tình cảm như vậy với y đâu? Y hầm hầm nhìn nét mặt trông nghiêng thanh tú của Mỹ Ly, nhìn vẻ vui sướng của Vĩnh Hách, chẳng hiểu sao lửa giận bỗng bùng dậy trong tim. “

(chương 16, trang 161)

(còn tiếp)

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Bạn đang xem bài viết Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chi Linh trên website Boxxyno.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!