Xem Nhiều 3/2023 #️ Tháng Năm Vội Vã, Đời Người Ngắn Quá, Chớp Mắt Đã Già # Top 5 Trend | Boxxyno.com

Xem Nhiều 3/2023 # Tháng Năm Vội Vã, Đời Người Ngắn Quá, Chớp Mắt Đã Già # Top 5 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Tháng Năm Vội Vã, Đời Người Ngắn Quá, Chớp Mắt Đã Già mới nhất trên website Boxxyno.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Tháng năm vội vã, đời người ngắn quá, chớp mắt đã già. Chúng ta nào dám nói đã thấu hết lẽ đời, nhưng ta cảm thấy, chỉ có hiểu đời, mới sống được ung dung, thanh thản. Tôi muốn viết đôi dòng “cảm nhận nhỏ nhoi” gửi tới những bạn già, để được mọi người chia sẻ những “cảm nhận lớn lao” hơn, để ta cùng cố gắng.

1. Cách sống: Qua một ngày, mất một ngày. Vui một ngày, lãi một ngày.

2. Hạnh phúc và niềm vui: Hạnh phúc không tự gọi cửa tìm đến ta, niềm vui cũng không tự rơi từ trên trời xuống, mà đều phải tự tay mình tạo dựng nên. Niềm vui là mục đích cuối cùng của đời mình, niềm vui ở ngay trong những việc vụn vặt của cuộc sống, ta phải tự mình tìm lấy. Hạnh phúc và niềm vui là một thứ cảm xúc và cảm nhận, quan trọng là ở tâm trạng mình.

3. Tiền bạc: Tiền không phải là vạn năng, tăng lực, nhưng không tiền thì vạn sự bất lực. Không nên quá coi trọng đồng tiền, lại càng không nên tính toán tiền bạc, nếu hiểu ra, sẽ thấy tiền chỉ là thứ đồ vật ở ngoài thân, khi ta chào đời ta đâu mang tới, khi ta chết đi lại chẳng mang theo. Nếu có người cần ta giúp đỡ, khảng khái mở hầu bao chính là một niềm vui lớn. Nếu tiền bạc mua được sức khỏe và niềm vui, cớ gì chần chừ nữa? Nếu bỏ tiền ra để được an nhàn tự tại, chẳng phải xứng đáng sao! Người hiểu biết là người biết cách kiếm tiền biết cách tiêu pha, làm chủ đồng tiền chứ đừng làm nô lệ cho nó.

4. Học cách hưởng thụ: “Phần đời còn lại ngắn ngủi, càng phải làm cho nó giàu có”. Người già phải biết đổi nếp nghĩ cũ, tạm biệt cách sống như tu hành, để làm loài chim vui. Cần ăn thì ăn, muốn mặc phải mặc, thèm chơi hãy chơi, không ngừng nâng cao chất lượng sống, đón nhận những thành quả của thời đại công nghệ, mới là mục đích sống của tuổi già.

5. Sức khỏe quan trọng nhất: Tiền bạc là của con mình, địa vị chỉ tạm thời giữ, vinh quang thuộc về quá khứ, sức khỏe mới là của ta.

6. Khác biệt: Tình yêu bố mẹ dành cho con là vô hạn, con yêu bố mẹ có hạn; Con cái bệnh tật bố mẹ lo âu, bố mẹ bệnh tật con cái hỏi han vài lời là thấy thỏa mãn; Con cái tiêu tiền bố mẹ thì dễ, bố mẹ tiêu tiền con cái thì khó; Nhà bố mẹ chính là nhà của con, nhà con lại chẳng phải nhà bố mẹ. Khác biệt là khác biệt. Người hiểu ra sẽ thấy lo liệu cho con chính là trách nhiệm và niềm vui, chẳng đòi con báo đáp, còn người cứ muốn được con báo đáp, là tự chuốc ưu phiền.

7. Bệnh tật trông cậy ai: Cậy con, bệnh nặng ốm lâu con mệt mỏi vắng bóng. Cậy bạn đời, người già tự lo thân chưa xuể, lấy đâu sức lực mà chăm nhau. Cậy tiền, có lẽ phải vậy.

8. Trân trọng những gì đã có: Ta thường coi nhẹ những gì trong tay, ta thường tiếc nuối những gì không có. Nhưng cuộc sống hạnh phúc đủ đầy lại bởi ta có biết cách cảm nhận cuộc sống chăng. Người hiểu đời sẽ trân trọng và nâng niu những gì đã có, cho nó thêm ý nghĩa trong đời mình, để sống tràn đầy và say mê vui sướng.

9. Cách nắm giữ niềm vui: Phải giữ tấm lòng rộng mở bao dung, để cảm ơn đời và tận hưởng sự sống. So với người trên nào bằng, ngoảnh xuống kẻ dưới thấy đủ, thấy đủ là thấy vui nhẹ nhõm; Nuôi dưỡng nhiều niềm say mê, vui thú ấy nào cạn, ta tự tìm lấy được niềm vui; Tốt với người đời, thường làm việc thiện, vui khi giúp người. Đó là những cách nắm giữ niềm vui, cũng mạnh khỏe trong tâm.

10. Dung dị mới là cốt lõi: Chức cao bổng lộc nhiều, địa vị hiển hách được mấy ai, số đông chúng ta chỉ là thường dân. Nhưng thiểu số ấy chưa chắc đã hạnh phúc, còn đám đông thường dân như chúng ta lại chưa chắc đã bất hạnh, nên ta cần gì nhìn lên đám thiểu số giàu sang đó mà tự ti, thèm muốn. Con người vốn không phân chia đẳng cấp giàu nghèo sang hèn, chỉ phân chia có tận tâm tận lực với sự nghiệp hay không mà thôi, là đã được coi có công với đời, lòng dạ thanh thản, không hổ thẹn với ai, nữa là con người ta đã lui về rồi thì đều giống nhau cả, chốn sau cùng của chúng ta đều là về với thiên nhiên. Kỳ thực, chức cao nào bằng thọ lâu, thọ lâu nào bằng sống vui lâu, sống vui mới chính là hạnh phúc.

11. Hãy sống đích thực cho chính mình: Con người quá nửa đời là hy sinh vì sự nghiệp, gia đình, con cái, thời gian giờ còn lại đâu nhiều, hãy sống đích thực cho chính mình, sống sao thấy vui thì sống, làm những gì mình muốn làm và mong làm, đừng ngại ngần người khác đàm tiếu, bởi ta đâu phải sống hộ người khác, mà ta đang sống cuộc đời của chính bản thân ta.

12. Không cầu toàn: Con người sống trên đời này làm sao có thể vạn sự như ý, tất sẽ có những điều thiếu sót tiếc nuối, càng mong hoàn hảo càng khổ sở, chi bằng thanh thản đối diện hiện tại, tùy hoàn cảnh mà sống.

13. Già và không già: Người già tâm hồn trẻ, tức là không già. Người chưa già nhưng tâm hồn già cỗi, vậy đã già nua. Nhưng mọi vấn đề vẫn cần nghe người già.

14. Chú ý điều độ: Sống là phải vận động, nhưng không nên quá sức; ăn uống đạm bạc thì không đủ dinh dưỡng nhưng thịt cá nhiều cũng không tiêu hóa nổi; Nhàn hạ quá thì quạnh quẽ, nhưng khách khứa lắm lại nhiều lo toan, cho nên việc gì cũng nên giữ lấy chữ “điều độ”.

15. Làm một người thông minh: Kẻ ngốc tự chuốc bệnh (vì hút thuốc, nghiện rượu, ăn uống vô tội vạ); kẻ thiếu kiến thức thì chờ bệnh tới (chờ ốm mới đi bệnh viện); còn người thông minh thì phòng bệnh; hãy tốt với chính mình, hãy giữ gìn sinh mệnh của mình.

16. Đừng lầm lẫn: Chờ khát mới uống, đợi đói mới ăn, phải mệt mới nghỉ, buồn ngủ mới ngủ, sinh bệnh mới đi viện, lúc đó đã muộn rồi.

17. Lạc quan và bi quan: Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp phụ thuộc vào cách họ nghĩ, lạc quan thì mọi việc đều suy nghĩ theo hướng có lợi, nếu lạc quan để quy hoạch quãng đời tuổi già, sẽ được sống đầy tự tin và đầy sức sống, ngày tháng trôi qua sẽ đầy màu sắc; nếu dùng cách nghĩ bi quan sẽ sống trong tâm trạng chán nản tiêu cực, tất già sớm chết sớm.

18. Học cách vui chơi: Chơi là một trong những nhu cầu của người già, hãy mang một trái tim thơ trẻ để chọn thú chơi mình thích, trải nghiệm những niềm vui khi chiến thắng, cũng không giận khi thua, không làm nư, từ góc độ tâm lý và sinh lý, người già cũng cần sự hào hứng vừa đủ, để giữ cho tuần hoàn tốt.

19. Làm một người già “mạnh khỏe toàn diện”: Mạnh khỏe toàn diện tức là khỏe về thể chất, tâm lý lẫn đạo đức. Mạnh khỏe về tâm lý tức là sức chịu đựng cao, sức kiềm chế tốt và có năng lực giao tiếp thân thiện; Mạnh khỏe về đạo đức tức là luôn có lòng yêu thương, vui vẻ giúp đỡ người khác, tính tình điềm đạm, lòng dạ rộng rãi, thiện tâm tất thọ lâu.

20. Hòa nhập với xã hội: Con người là người của xã hội, không được phép sống tách rời biệt lập, lãnh đạm với đời, phải chủ động tham gia hoạt động công ích tập thể, hoàn thiện bản thân từ trong hoạt động chung, thể hiện được giá trị bản thân, đó mới là một cách sống lành mạnh.

21. Kết giao rộng rãi: Cuộc sống cuối đời nên có nhiều tầng thứ đa dạng, phong phú đầy màu sắc. Một hai người bạn thâm giao nào thể đủ, phải có nhiều bạn bè mới làm cuộc sống tuổi già tươi mới. Để bạn sống mê say vui tươi, muôn hình vạn vẻ.

22. Nỗi đau: Khi con người phải đối diện nỗi đau, chịu đựng, giải thoát cũng như xóa nhòa nỗi đau, nói cho cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân mình, thời gian là vị thầy thuốc tốt nhất, nhưng quan trọng là ở chỗ bạn sẽ chọn cách sống như thế nào trong quãng thời gian ấy.

23. Hoài niệm quá khứ: Vì sao người ta già rồi thường nhớ quá khứ? Con người về già, sự nghiệp đã đi đến chặng cuối, những huy hoàng dĩ vãng đã biến thành mây khói trong mắt, ta đang đứng ở ga cuối của cuộc đời, gột sạch những dục vọng trong lòng, tinh thần cần thăng hoa, chỉ mong lại tìm thấy được chân tình. Lúc này, chỉ có quay về chơi chốn cũ, gặp gỡ người thân bạn bè, cùng ôn lại những giấc mơ thiếu thời, cùng bạn học cũ hàn huyên lại những niềm vui thời tuổi trẻ, mới cảm thấy được sức sống của thời trẻ. Trân trọng những chân tình, đón nhận những tình thân cũng là một niềm vui lớn của cuộc sống người già.

24. Thuận lẽ tự nhiên: Nếu bạn đã cố gắng hết mình nhưng vẫn không thay đổi được những gì bạn không mong muốn, vậy hãy để nó thuận theo lẽ tự nhiên thôi! Có lẽ đó cũng là một cách giải thoát. Mọi chuyện ở đời làm sao cưỡng ép theo ý muốn, những trái dưa ép chín cũng đâu có ngọt.

25. Thanh thản đối diện cái chết: Sinh lão bệnh tử, quy luật muôn đời, ai người trốn được. Khi cái chết sẽ không buông tha bạn, tại sao ta không đối diện nó, mỉm cười kiêu ngạo. Chỉ những người đã sống cương trực, không hổ thẹn lương tâm, mới có thể bình an thanh thản, cho mình một dấu chấm hết thật tròn vẹn.

4.3

/

5

(

3

bình chọn

)

50+ Stt, Quotes &Amp; Trích Dẫn Hay Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Dịch giả: Trần Quỳnh Hương

Thể loại: Ngôn tình hiện đại, tuổi thanh xuân, HE

STT Năm Tháng Vội Vã

1. Tôi hi vọng một ngày nào đó người hiểu được, có những thứ đã mất là mất cả một đời. Có những người đã lỡ, là lỡ cả một đời….

2. Tôi cứ nghĩ rằng chú chim nhỏ không bay qua được biển lớn bởi vì nó không có dũng khí, sau này mới biết, không phải chim nhỏ không thể bay qua, mà là bởi vì bờ biển bên kia, không có ai đợi nó…

3. Mỗi người nhớ về thời thanh xuân, nhớ về những năm tháng vội vã, đều sẽ nhớ đến một số người. Dù phải chịu bao nhiêu tổn thương, trải qua bao nhiêu chuyện, những người này đều không thay đổi.

4. Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận.

5. Lúc đó chúng tôi còn chưa hiểu từ “mãi mãi”. Mãi sau này tôi mới biết, mãi mãi không phải là trước đó, cũng không phải sau này. Quãng thời gian chúng tôi ở bên nhau, chính là mãi mãi.

6. Con người càng trưởng thành, sẽ càng thấm thía được, trên thế giới này có một thứ tốt nhất, đó là “Không có được”.

7. Có những người, bạn không có cách nào quên được. Có những việc, bạn không thể nào quên được. Có những tình bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Thông thường, khi kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn. Chúng ta đã từng tưởng rằng, sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau. Thực ra, trưởng thành có nghĩa là chia ly.

8. Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó chúng tôi luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lại. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa.

9. Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận.

10. Mỗi người nhớ về thời thanh xuân, nhớ về những năm tháng vội vã, đều sẽ nhớ đến một số người. Dù phải chịu bao nhiêu tổn thương, trải qua bao nhiêu chuyện, những người này đều không thay đổi.

Trích Dẫn Năm Tháng Vội Vã

11. Chuyện thích nhau hồi 16 tuổi bình dị và đơn giản như vậy. Họ luôn cho rằng mình sẽ trải qua 1 mối tình không giống ai, tưởng rằng những ngày tháng này sẽ kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, họ mới phát hiện ra rằng, hóa ra mọi thứ vẫn đi theo lối mòn xưa cũ, những người đã từng ở bên mình mỗi ngày rồi cũng sẽ mỗi người mỗi ngả.

12. Có những người, bạn không có cách nào quên được. Có những việc, bạn không thể nào quên được. Có những tình bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Thông thường, khi kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn. Chúng ta đã từng tưởng rằng, sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau. Thực ra, trưởng thành có nghĩa là chia ly.

13. Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy tim.

14. Mùa xuân năm đó, tôi vẫn nhớ, còn người ấy thì đã quên.

15. Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể mãi mãi được đồng hành với nhau, và thế là cố gắng trưởng thành, bất chấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đã đến độ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổi trẻ, mới chợt phát hiện ra rằng, hóa ra trưởng thành chỉ khiến chúng em phải xa nhau.

16. Cuối cùng cũng có một ngày, hoa đinh hương toả hương thơm ngát lòng người. Ngắt một bông hoa năm cách tặng cho nàng. Nếu như bông hoa này linh nghiệm, tôi nguyện đem tất cả hạnh phúc của mình tặng cho nàng. Tôi thích hoa đinh hương màu trắng, màu tím đều thích. Tôi thích nàng là của tối, không phải là của tôi thì cũng vẫn thích. Mùa xuân năm đó tôi vẫn còn nhớ. Liệu nàng có quên không?

17. Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận.

18. Dần dần tôi hiểu ra một điều rằng, tôi thích hoa đinh hương, màu trắng, màu hồng phấn, hoa đang nở rộ, hoa đang tàn, tôi đều thích cả. Giống như việc thích người ấy vậy, cho dù người ấy thế nào, tóc dài hay tóc ngắn, là của tôi hay không phải của tôi, tôi đều thích.

19. Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy tim.

20. Có thể em sẽ cảm thấy anh rất ngớ ngẩn, có thể anh là thằng ngớ ngẩn thật. Nhưng anh vẫn muốn đợi cô ấy, nếu người ta không tranh thủ làm những chuyện ngớ ngẩn khi còn trẻ, thì sau này còn lúc nào để làm nữa!

Quotes Năm Tháng Vội Vã

21. Sau khi lớn lên, ít nhiều chúng ta đều đang ngụy trang, không tùy tiện bộc lộ niềm vui, nỗi buồn của mình, tất cả đều như vậy.

22. Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó chúng tôi luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lai. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa. Gọi điện thoại có thể trở thành thói quen, chăm sóc có thể trở thành thói quen, quan tâm có thể trở thành thói quen, hỏi thăm có thể trở thành thói quen, tuy nhiên, tình yêu mãi mãi không thể trở thành thói quen.

23. Ai đó đã từng nói rằng, đối mặt với nỗi cô đơn, ấm cúng chỉ là một sự che giấu thê lương mà thôi.

24. Năm tháng vội vã đó, chúng ta chỉ quen nhìn mãi một khuôn mặt mà bỏ qua ngàn vạn khuôn mặt khác…

25. Anh có biết không, có một mẫu người luôn toả ra ánh hào quang, đứng dưới luồng sáng này chúng ta sẽ cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nhưng nếu đứng quá gần, thì chói mắt. Hơn nữa khi đứng bên cạnh luồng sáng đó, chúng ta sẽ cảm thấy mình u ám.

26. Con người càng trưởng thành sẽ càng thấm thía được, trên thế gian này có một thứ tốt nhất, chính là “không có được”. Mới bắt đầu, cậu chính là bí mật của mình. Mình sợ cậu biết được, cũng sợ cậu sẽ mãi không biết được. Lại sợ cậu biết rồi nhưng lại giả vờ như chưa biết gì cả. Mình không nói ra, cậu không nói ra, càng xa lại càng gần. Vậy hiện tại… hãy để mình dựa trên danh nghĩa là bạn bè, để tiếp tục yêu cậu.

27. Thế giới này thật sự vô cùng nhỏ bé, nhỏ đến mức rất nhiều thứ xảy ra sẽ dễ dàng tan thành những mảnh nhỏ.

28. Mới bắt đầu, cậu chính là bí mật của mình. Mình sợ cậu biết được, cũng sợ cậu sẽ mãi không biết được. Lại sợ cậu biết rồi nhưng giả vờ như chưa biết gì cả. Mình không nói ra, cậu không nói ra, càng xa lại càng gần.

29. Tình cảm có rất nhiều kiểu. Muốn đối xử tốt với một người không nhất thiết phải ở bên cạnh người ấy. Bởi vì bạn biết thứ mà cô ấy trân trọng nhất là gì. Bạn chỉ hy vọng cô ấy được hạnh phúc. Cho dù thứ hạnh phúc đó, không có chỗ dành cho bạn.

30. Nắng ngoài cửa số khá chói mắt, không biết trong sân trường yên tĩnh đang ẩn giấu bao nhiêu tình cảm yêu mến chân thật, giản dị, chỉ tiếc rằng họ không hiểu được rằng hồi đó mọi cái còn quá sớm, năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng sẽ trôi mất, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi thanh xuân, nhưng lại không thể ngăn chặn hiện thực mong manh khi đã trở thành người lớn.

31. Hồi trẻ chúng ta luôn luôn coi nhẹ phần mở đầu, đến khi kết thúc lại đau đớn tê tái. Còn khi đã trưởng thành, chín chắn, chúng ta có thể né tránh sự tổn thương ấu trĩ, nhưng cũng đã để mất đi dũng khí thuở ban đầu.

32. Cô ấy khiến tôi đau lòng, khiến tôi trở nên dịu dàng hơn, khiến tôi muốn hứa hẹn với cô ấy biết bao nhiêu điều, khiến tôi thiết tha im lặng đi cạnh cô ấy, đi tới cùng trời cuối đất.

33. Chúng ta đều ngỡ rằng sau khi lớn lên thì sẽ thực sự được ở bên nhau mãi mãi, thế nên đã bất chấp mọi giá mà liều mạng để lớn lên, nhưng khi thật sự lớn đến mức đủ để tạm biệt tuổi thanh xuân, mới đột nhiên phát hiện ra rằng, thì ra lớn lên chỉ có thể khiến cho chúng ta rời xa nhau.

34. Có lẽ con người luôn có một số chuyện gì đó dù có muốn quên cũng không thể quên được.

35. Em cảm thấy sở dĩ gặp nhau không bằng nhớ nhung, là vì gặp nhau chỉ khiến người ta thêm buồn bã, đau đớn phải đối mặt với hiện thực, còn nhớ nhung lại có thể biến những lời nói dối trá thành câu chuyện cổ tích.

STT, Quotes & Trích Dẫn Năm Tháng Vội Vã

36. Nếu hai người yêu nhau , không có gì để khóc cũng không có gì để cười cùng nhau thì tình yêu đó chắc cũng không thể bền vững.

37. Con người ta càng trưởng thành thì càng hiểu rõ, trên đời này có một thứ tốt nhất, gọi là không có được.

38. Suy cho cùng, một người rời xa một người chỉ là vì yêu không sâu đậm. Sau này hối hận thì cũng đã muộn rồi…

39. Trong mắt tôi, nếu không có điều bất thường gì lớn thì có lẽ các nữ sinh hai mươi mấy tuổi đều xinh xắn, tục ngữ nói, không có cô gái xấu, chỉ có cô gái lười. Nhan sắc bình thường không sao cả, biết trang điểm cũng được gọi là mĩ nữ. Không biết trang điểm không sao cả, dáng người đẹp cũng được gọi là mĩ nữ. Dáng người không đẹp không sao cả, biết cách ăn mặc cũng được gọi là mĩ nữ.

40. Không phải không coi trọng, chỉ là quá để tâm.

41. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa.

42. Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận.

43. Con người càng trưởng thành sẽ càng thấm thía được, trên thế gian này có một thứ tốt nhất, chính là “không có được”. Mới bắt đầu, cậu chính là bí mật của mình. Mình sợ cậu biết được, cũng sợ cậu sẽ mãi không biết được. Lại sợ cậu biết rồi nhưng lại giả vờ như chưa biết gì cả. Mình không nói ra, cậu không nói ra, càng xa lại càng gần. Vậy hiện tại… hãy để mình dựa trên danh nghĩa là bạn bè, để tiếp tục yêu cậu.

44. Khi đó chỉ một từ “thích” thôi, cũng thật khó nói.Khi đã xác định rõ tình cảm của mình,lại phải tìm mọi cách để có thể nói ra một cách dễ dàng.Nhưng,chỉ một câu thích đơn giản kia,lại thể hiện tình cảm mình thích cậu rất mãnh liệt.Bởi vì,đã không thể có người nào,hay bất cứ ngôn từ nào,có thể mang lại rung động chân thật nhất,thuần khiết nhất như vậy nữa.

45. Những người hoài niệm, sẽ luôn đi chậm hơn những người khác 1 bước. Một người chỉ đi giật lùi, thì có thể khiến thời gian quay trở lại được không?

46. Bạn bè có cãi nhau mới là bạn bè tốt. Giận nhau nhưng vẫn không đánh mất đi tình bạn đó mới chính là bạn bè thực sự.

47. Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể mãi mãi đồng hành với nhau và thế là cố gắng trưởng thành, bấp chấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đã đến độ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổi trẻ mới chợt phát hiện ra rằng, hóa ra trưởng thành chỉ khiến chúng ta phải xa nhau…

48. Nhưng em cảm thấy khóc ra được cũng rất tốt, ít nhất cũng có thể cho người khác thấy mình buồn hay vui. Nếu như hai người yêu nhau, không có gì để khóc, cũng không có gì để cười thì em đoán chắc tình yêu đó cũng chẳng bền vững. Hồi nhỏ vẫn hay hơn cả, anh xem giờ lớn cả rồi, không ai đoán được tâm trạng của ai cả, chán chết đi được.

49. Thời trẻ, tình yêu và tình bạn luôn gắn bó mật thiết với nhau, đạt được và mất đi cũng thường nằm trong ranh giới của sự tình cờ. Có lẽ do tuổi còn quá trẻ, nên không thể thấy được việc gì là phải trái đúng sai.

50. Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận.

51. Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể mãi mãi được đồng hành với nhau, và thế là cố gắng trưởng thành, bất chấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đã đến độ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổi trẻ, mới chợt phát hiện ra rằng, hóa ra trưởng thành chỉ khiến chúng em phải xa nhau…

Có lẽ, cái tên Cửu Dạ Hồi đã không còn quá xa lạ với các bạn ngôn tình Việt Nam, tác phẩm kinh điển “First Love” viết về mối tình đầu đã khiến cho cái tên của cô vang vọng trên các diễn đàn văn học mạng Việt Nam cũng như Trung Quốc. Theo như cảm nhận của một số bạn đọc Cửu Dạ Hồi có thể nói là “khắc nghiệt”. Dù có là nhân vật chính hay là phụ, nam hay nữ… Cách xây dựng tính cách của cô chân thực đến lạ thường.

Các Bạn Đang Xem Bài Viết 50+ STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Năm Tháng Vội Vã – Cửu Dạ Hồi Tại Danh Mục Quotes & Trích Dẫn Trong Ngôn Tình của Blog chúng tôi Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!

Bài Viết Liên Quan:

90+ STT, Quotes & Câu Nói Hay Trong Đam Mỹ Tiểu Thuyết, Ngôn Tình

80+ Quotes Hay Tiếng Việt Tâm Trạng, Ngôn Tình Buồn & Nhập Tâm

STT, Quotes & Trích Dẫn Trong Tiểu Thuyết Ngôn Tình Của Lâm Địch Nhi

STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Trong Truyện Đông Cung – Phỉ Ngã Tư Tồn

STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Tiểu Thuyết Ngôn Tình Của Đồng Hoa

STT, Quotes & Trích Dẫn Ngôn Tình Hẹn Đẹp Như Mơ – Phỉ Ngã Tư Tồn

STT, Quotes & Trích Dẫn Tiểu Thuyết Ngôn Tình, Lãng Mạn – Cố Mạn

35+ STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Tiểu Thuyết, Ngôn Tình Ngủ Cùng Sói

Trích Dẫn Hay Trong Truyện “Năm Tháng Vội Vã” (Cửu Dạ Hội)

4 năm trước

TRÍCH DẪN HAY

《匆匆那年》经典语录/名句

hakhfakhfihhkhkhkhkkkkkkkkkkkhkhkhkhkhkhhhhhhhhhhhhjkjkkjkj

Trích dẫn hay trong truyện “Năm tháng vội vã” (Cửu Dạ Hội)

#1 人越长大越会明白,世界上有种最好的东西,叫得不到。

一开始你是我的秘密, 我怕你知道,又怕你不知道,又怕你知道却装作不知道。

我不说,你不说,又远又近。

那现在,请让我以朋友的名义,继续爱你。

Rén yuè zhǎng dà yuè huì míngbái, shìjiè shàng yǒu zhǒng zuì hǎo de dōngxi, jiào dé bù dào.  Yī kāishǐ nǐ shì wǒ de mìmì, wǒ pà nǐ zhīdào, yòu pà nǐ bù zhīdào, yòu pà nǐ zhīdào què zhuāng zuò bù zhīdào.  Wǒ bù shuō, nǐ bù shuō, yòu yuǎn yòu jìn.  Nà xiànzài, qǐng ràng wǒ yǐ péngyǒu de míngyì, jìxù ài nǐ.

Con người càng trưởng thành, sẽ càng thấm thía được, trên thế giới này có một thứ tốt nhất, đó là “Không có được”.

Mới bắt đầu, cậu chính là bí mật của mình. Mình sợ cậu biết được, cũng sợ cậu sẽ không bao giờ biết được. Lại sợ cậu biết rồi nhưng lại giả vờ như không biết gì cả.

Mình không nói ra, cậu không nói ra, càng xa lại càng gần…

Vậy hiện tại, hãy để mình dựa trên danh nghĩa bạn bè, để tiếp tục yêu cậu…

#2

#3

#4

#5

#6

#7 忘不了的人,是你。

现在喜欢的人,是你。

不管以前、现在、还是以后都不想忘记的人,是你。

我渐渐明白了一件事情,我喜欢丁香,白色的粉色的,盛开的枯萎的,我全部都喜欢。就像喜欢她一样,无论她是什么样子,长发短发,是我的或不是,我全部都喜欢。

这个春天,我记住了,她会忘记吗?”

乔燃念作文的时候,班里的同学渐渐不再浮躁,他们就像听故事一样,认真聆听着这个少年的独白。也许唯一不太专心的就是方茴,只有她真正听懂了这篇优美的作文,就因为太懂了,以至于差点流下了泪。

Wàng bùliǎo de rén, shì nǐ.  Xiànzài xǐhuān de rén, shì nǐ.  Bùguǎn yǐqián, xiànzài, háishì yǐhòu dōu bùxiǎng wàngjì de rén, shì nǐ.  Wǒ jiànjiàn míngbái le yí jiàn shìqíng, wǒ xǐhuān dīngxiāng, báisè de fěnsè de, shèngkāi de kūwěi de, wǒ quánbù dōu xǐhuān. Jiù xiàng xǐhuān tā yíyàng, wúlùn tā shì shénme yàngzi, zhǎng fà duǎn fà, shì wǒ de huò búshì, wǒ quánbù dōu xǐhuān.  Zhège chūntiān, wǒ jì zhù le, tā huì wàngjì ma?”  Qiáo rán niàn zuòwén de shíhòu, bān lǐ de tóngxué jiànjiàn bú zài fúzào, tāmen jiù xiàng tīng gùshì yíyàng, rènzhēn língtīng zhe zhège shàonián de dúbái. Yěxǔ wéiyī bú tài zhuānxīn de jiùshì fāng huí, zhǐyǒu tā zhēnzhèng tīng dǒng le zhè piān yōuměi de zuòwén, jiù yīnwèi tài dǒng le, yǐ zhìyú chàdiǎn liúxià le lèi.

Người mình không thể quên, là bạn.

Người hiện tại mình thích, là bạn.

Bất luận quá khứ, hiện tại hay người sau này mình không muốn quên, vẫn chính là bạn.

Dần dần tôi đã hiểu ra 1 điều rằng, tôi thích hoa đinh hương, màu trắng, màu hồng phấn, hoa đang nở rộ, hoa đang tàn, tôi đều thích cả. Giống như việc thích người ấy vậy, cho dù người ấy thế nào, tóc dài hay tóc ngắn, là của tôi hay không phải của tôi, tôi đều thích.

Mùa xuân này, tôi vẫn nhớ, liệu người ấy có quên hay không?

Lúc Kiều Nhiên đọc bài viết này, bạn bè trong lớp không còn nô đùa nữa, họ chăm chú lắng nghe lời tâm sự của chàng trai này như đang nghe một câu chuyện. Có lẽ người duy nhất không chú tâm lắm là Phương Hồi, chỉ có cô là người hiểu thực sự bài viết hay này, chính vì quá hiểu nên nước mắt đã suýt trào ra.

#8

#9

#10 

16岁的时候在做什么?

那时同学少年的名字还能一字不差地念出来吗?

有喜欢的人吗?

和那个人现在还有联系么?

是否还在一个城市?

交往过么?

分手了么?

是因为太小所以喜欢得太短暂?

还是因为根本不懂而无意伤害?

当初牵着的手如今握紧了谁?

偶尔还会想念么?

偷偷发过誓么?

实现了么?

还是……已经全部忘了?

16 suì de shíhòu zài zuò shénme?  Nà shí tóngxué shàonián de míngzì hái néng yí zì bù chā de niàn chūlái ma?  Yǒu xǐhuān de rén ma?  Hé nàgè rén xiànzài hái yǒu liánxì me?  Shìfǒu hái zài yígè chéngshì?  Jiāowǎng guò me?  Fēnshǒu le me?  Shì yīnwèi tài xiǎo suǒyǐ xǐhuān de tài duǎnzàn?  Háishì yīnwèi gēnběn bù dǒng ér wúyì shānghài?  Dāngchū qiān zhe de shǒu rújīn wò jǐn le shéi?  Ǒu’ěr hái huì xiǎngniàn me?  Tōutōu fāguò shì me?  Shíxiàn le me?  Háishì……yǐjīng quánbù wàng le?

Năm 16 tuổi bạn đang làm gì?

Bạn còn nhớ được hết tên các bạn học thời đó hay không?

Có người bạn quý mến không?

Đến giờ bạn còn liên lạc với người đó không?

Các bạn có ở cùng một thành phố hay không?

Bạn đã từng yêu rất mãnh liệt?

Và, cũng từng chia tay rất vội vàng?

Là vì quá trẻ cho nên yêu thích quá ngắn ngủi?

Hay là do không hiểu nên đã vô tình làm tổn thương nhau?

Bàn tay nắm lúc đầu bây giờ nắm chặt tay ai?

Thỉnh thoảng bạn có chạnh lòng nhớ lại hay không?

Có bao giờ lén lút thề thốt điều gì không?

Lời hứa ấy đã thực hiện được chưa?

Hay là… đã quên hẳn rồi?

#11

TIẾNG TRUNG THĂNG LONG  Địa chỉ: Số 1E, ngõ 75 Hồ Tùng Mậu, Mai Dịch, Cầu Giấy, Hà Nội   Hotline: 0987.231.448  Học là nhớ, học là giỏi, học là phải đủ tự tin bước vào làm việc và kinh doanh.

Status Tháng 12, Tạm Biệt Năm Cũ Và Khép Lại Những Buồn Vui Đã Qua

T a đặt những nối muộn phiền của một năm cũ nằm ngoan bên ô cửa sổ cuối tháng 12, đợi gió xuân, nắng xuân phả vào đó hơi thở mùa tinh khôi, cho những nỗi muộn phiền ngơ ngác bốc hơi, chỉ còn lại bên ô cửa đầu năm mới mùi hương dịu dàng của những nụ hoa xinh tan trong thanh âm trong trẻo của bầy sẻ nâu ríu ran trong vòm xanh khi đã qua mùa tránh rét… Ngủ ngoan nhé – tháng 12…

Tháng 12. Không mặc vừa chiếc áo cũ, thấy mình khác đi nhiều. Lớn hơn, da ngăm hơn. Chợt nhận ra mình hình như đã dạn dĩ hơn với cuộc đời. Không còn sợ nắng làm đen da, cứ hoạt động một cách hết mình để trở thành con người có ích, có trách nhiệm. Không còn cứ mong bé lại để được yêu chiều, mà muốn lớn nhanh hơn để có thể làm được những việc mà trẻ con không làm được, muốn cho bố mẹ một chỗ dựa khi về già.

Tháng 12 đi… là thời gian để nhìn lại chính mình và nó chợt nhận ra mọi kế hoạch lớn nhỏ của nó đều lấy thời gian làm mốc. Nhưng nó chẳng ngồi tính được mình đã làm được gì và đã cố gắng đến đâu để hoàn thành những kế hoạch đó hay nó để thời gian trôi phí và thấy mình cứ quanh quẩn một chỗ và chẳng làm được gì ra hồn. Đầu óc nó quay cuồng và đôi lúc hoảng sợ. Và lý do đơn giản nhất nó hay vin vào là đổ lỗi cho số phận.

Lúc này đây hơn bao giờ hết nó mong muốn được quay ngược một vòng thời gian, được trẻ lại để làm lại những điều có thể. Nhưng có ai kiểm soát được thời gian đâu nhỉ? Thời gian là tiến sao có thể thay đổi được quy luật này. Có ngồi tiếc nuối thì cũng chẳng còn làm gì được nữa rồi.

Tháng 12 đến và trôi đi thật nhanh, mọi thứ cũng theo đó mà vồn vã gấp gáp bội phần. Guồng quay hối hả của cuộc sống dường như không hề lạc nhịp… Con người ta cũng chạy theo nó quên mất đông gần tàn và nhường chỗ cho nàng xuân tươi sắc thắm hay tại vì họ muốn níu kéo chút dư âm nào đó cho riêng mình?

Tháng 12 công việc bận rộn hơn tất thảy các tháng khác trong năm. Mọi thứ như chực đổ vì đôi quang gánh cuộc đời chòng chành quá nào là công việc, học hành, thi cử và có cả cái gọi là “kí ức”. Chúng không theo trật tự nhất định nào mà xếp ngổn ngang khiến ta chênh chao muốn bổ nhào vào dòng đời bon chen, tấp nập ngoài kia.

Tháng 12 cũng là lúc mọi người dành cho mình một chút thời gian để sắp xếp gọn ghẽ lại mọi việc, gói ghém chuyện của một năm dài vào túi thời gian, có lẽ sẽ là một món quà bất ngờ cho ngày nào đó ta lục lọi, kiếm tìm chiếc túi thời gian ấy. Chúng ta sẽ gửi lại năm cũ những lo toan, mệt nhọc, sẵn sàng chào đón một năm mới đến với niềm hân hoan.

Tháng 12. Không mặc vừa chiếc áo cũ, thấy mình khác đi nhiều. Lớn hơn, da ngăm hơn. Chợt nhận ra mình hình như đã dạn dĩ hơn với cuộc đời. Không còn sợ nắng làm đen da, cứ hoạt động một cách hết mình để trở thành con người có ích, có trách nhiệm. Không còn cứ mong bé lại để được yêu chiều, mà muốn lớn nhanh hơn để có thể làm được những việc mà trẻ con không làm được, muốn cho bố mẹ một chỗ dựa khi về già.

Tháng 12. Cái lạnh vừa đủ để thấy lòng luôn kiếm tìm hơi ấm của một ai đó. Xa gia đình – điểm tựa duy nhất lúc bé – mới cảm thấy lạnh buốt lòng khi nhìn những đứa trẻ không có nơi nào để về. Nhìn những ánh mắt van lơn từng đồng bạc của người đi đường trong mỗi chiều gió lộng, chợt đau nhói nơi con tim. Cuối năm rồi, nhưng không biết đến bao giờ mới là ngày mới – một ngày rất khác của những mảnh đời cơ cực ấy.

Ngày cuối cùng của năm, nó tự hỏi nếu lòng mình là một khoảng trống thì biết làm sao để đong đầy con tim? Lại tự hỏi, nếu tim mình là một khoảng trống thì lý trí có tồn tại được hay không? Phải làm sao đi hết những chông chênh của tuổi 20 đầy hoài bão, ký ức và tham vọng?

Ngày cuối cùng của năm, chợt vỡ òa niềm hạnh phúc khi mở mắt ra thấy mình đang nằm trên chiếc giường thân quen, khung cửa sổ với những con hạc giấy và vài chiếc vòng dream catcher do mình tự làm. À, chợt nhận ra giấc mơ đã kết nối những mảnh ghép ký ức của mình trong suốt một năm qua.

Tháng 12, một ngày cuối năm. Tóc buông nhẹ qua những con đường quen thuộc, chợt nhặt được những mảnh ký ức đã từng để quên đâu đó trong cuộc đời!

Chào nhé, những giọt nước mắt, những niềm vui như vỡ òa và những hạnh phúc mong manh ngỡ như chưa bao giờ chạm tới…

Bạn đang xem bài viết Tháng Năm Vội Vã, Đời Người Ngắn Quá, Chớp Mắt Đã Già trên website Boxxyno.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!