Xem Nhiều 3/2023 #️ Đức Phật Và Nàng – Chương Xuân Di # Top 9 Trend | Boxxyno.com

Xem Nhiều 3/2023 # Đức Phật Và Nàng – Chương Xuân Di # Top 9 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Đức Phật Và Nàng – Chương Xuân Di mới nhất trên website Boxxyno.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Đức Phật và nàng

Tên gốc: Không phụ Như Lai không phụ khanh

Tác giả: Chương Xuân Di

Dịch giả: Lương Hiền

Thể loại: Ngôn tình cổ đại, xuyên không, tôn giáo, lồng ghép lịch sử, HE

Độ dài: 2 tập – 100 chương

(bản xuất bản)

Giới thiệu

Những lời bình về cuốn tiểu thuyết “Đức Phật và nàng”:

– “Dư vị ngọt ngào của cuốn sách an ủi rất nhiều cõi lòng đang rối bời vì mỏi mệt của tôi.”

– “Cuốn sách của Tiểu Xuân, tựa hồ bàn tay kì diệu, xua tan lớp bụi thời gian, tái hiện những diện mạo sống động từ quá khứ”.

– “Được thấy họ vui cười, than khóc, được thấy họ hạnh phúc, đau khổ, bất chợt có ảo giác mình đang hiện hữu ở thời đại ấy”.

– “Mười năm lại mười năm, đời người có được bao lần mười năm để chờ đợi? Vậy mà tác phẩm cho thấy, chờ đợi cũng là một nét đẹp quyến rũ của tình yêu, được xây đắp bởi chân tình và đức tin”.

– “Rajiva vẫn bình thản trước tháng năm, chờ đợi cô gái mà vì nàng Rajiva tình nguyện bị đày xuống, dù là tầng sâu nhất của địa ngục.”

– “Đó là thứ tình cảm rất đời, không yêu không giận không xúc cảm, sao có thể từ tâm, sao có thể bác ái, sao có thể phổ độ chúng sinh”.

*****

Tác giả Tiểu Xuân (tên thật: Chương Xuân Di) tốt nghiệp chuyên ngành ngoại ngữ tiếng Anh, có bằng MBA) từng giữ cương vị giám đốc kinh doanh cho doanh nghiệp nằm trong Top 500 công ty hàng đâu Trung Qụốc. Hiện giữ chức vụ CEO của một doanh nghiệp nước ngoài có trụ sở tại Ninh Ba, Trung Quốc.

Châm ngôn sống: đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, nghe vạn chuyện đời.

Đam mê lớn nhất trong cuộc đời cô là được một mình ngao du bốn biển.

Đã xuất bản tiểu thuyết “Đức Phật và nàng”, “Mười năm yêu và sống”.

Cô đã lưu lại dấu chân của mình qua hầu hết các quốc gia châu Phi và châu Á, các danh thắng nổi tiếng, các cánh rừng nguyên sơ, các đỉnh núi kỳ vĩ khắp thế giới.

Trích lời giới thiệu của độc giả ha_noi_buon

Đây là câu truyện nói về tình yêu của một vị Đạt ma và 1 cô nàng đến từ thế kỷ 21. Tình yêu của chàng dành cho phật tổ ngày càng giảm đi và tình yêu dành cho nàng ngày càng lớn, lớn tới mức sau đó đã chiếm trọn trái tim chàng.

Tác giả viết truyện là người có hiểu biết rộng và có những cái nhìn sâu sắc nên khi đọc bạn có cảm giác mình đang là người chứng kiến, người trải qua những thăng trầm cảm xúc của nhân vật. Truyện hay tới mức bạn sẽ phải nghẹn ngào khi đọc, nước mắt rơi mà bạn không biết, trái tim quặn đau như chưa bao giờ bị đau như thế, là cảm giác ngọt ngào thăng hoa khi nhân vật hạnh phúc.

Lời khuyên cho những ai có ý định đọc truyện này là không nên đọc. Không phải vì truyện không hay mà vì bạn cần có một trái tim khỏe để có thể đau đớn và chờ đợi cùng nhân vật.

Nếu ví cảm xúc của nhân vật là sa mạc thì cảm xúc đời thường của tôi đã trải qua hơn 30 năm chỉ là hạt cát.

GẶP HAY KHÔNG GẶP

Nàng gặp ta, hay không gặp ta

Ta vẫn nơi đây

Không vui, cũng không buồn

Nàng nhớ ta, hay không nhớ ta

Tình vẫn nơi đây

Không đến, cũng chẳng đi

Nàng yêu ta, hay không yêu ta

Yêu vẫn nơi đây

Không tăng, không giảm

Nàng theo ta, hay không theo ta

Tay ta vẫn trong tay nàng

Mãi không buông

Hãy sà vào lòng ta

Hoặc là, cho ta một chỗ trong trái tim nàng

Yên bình yêu nhau

Trong niềm vui thầm lặng

MỤC LỤC 

Tập 1

Chương 01 – Chương 02 – Chương 03 – Chương 04

Chương 05 – Chương 06 – Chương 07 – Chương 08

Chương 09 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12

Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16

Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20

Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24

Chương 25 – Chương 26 – Chương 27 – Chương 28

Chương 29 – Chương 30 – Chương 31 – Chương 32

Chương 33 – Chương 34 – Chương 35 – Chương 36

Chương 37 – Chương 38 – Chương 39 – Chương 40

Chương 41 – Chương 42 – Chương 43 – Chương 44

Chương 45 – Chương 46 – Chương 47 – Chương 48

Chương 49 – Chương 50 – Chương 51 – Chương 52

Tập 2

Chương 53 – Chương 54 – Chương 55 – Chương 56

Chương 57 – Chương 58 – Chương 59 – Chương 60

Chương 61 – Chương 62 – Chương 63 – Chương 64

Chương 65 – Chương 66 – Chương 67 – Chương 68

Chương 69 – Chương 70 – Chương 71 – Chương 72

Chương 73 – Chương 74 – Chương 75 – Chương 76

Chương 77 – Chương 78 – Chương 79 – Chương 80

Chương 81 – Chương 82 – Chương 83 – Chương 84

Chương 85 – Chương 86 – Chương 87 – Chương 88

Chương 89 – Chương 90 – Chương 91 – Chương 92

Chương 93 – Chương 94 – Chương 95 – Chương 96

Chương 97 – Chương 98 – Chương 99 – Chương 100

HOÀN

EBOOK

PRC

Tập 1 – Tập 2

Chia sẻ:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Đọc Đức Phật Và Nàng (Bất Phụ Như Lai, Bất Phụ Khanh )

“- Nàng đã quay về thì sao ta có thể để nàng ra đi, để lại phải khổ sở chờ đợi mười năm nữa… Ngải Tình, một roi nàng tự quất vào người mình đã khiến ta bừng tỉnh. Nàng sẵn sàng san sẻ đau khổ với ta, bằng lòng cùng ta vượt qua phong ba bão tố, lẽ nào Rajiva không dám thừa nhận tình cảm với nàng suốt hai mươi năm qua? Ta chỉ biết tự trách mình vì đã phá giới, vì không thể trở thành một bậc danh sư, mà quên rằng nỗi đau khổ mà nàng phải chịu đựng lớn hơn ta gấp bội phần. Nàng đã trở về khi ta cần có nàng nhất. Đêm qua nàng đã dùng tấm thân trinh trắng của mình giải cứu ta khỏi sự đày ải ấy. Tình yêu cao cả đó, ta biết lấy gì báo đáp. Ta quyết không để nàng lại tiếp tục phải chịu dày vò, đau khổ nữa. Nỗi nhớ nhung vò xé tâm can mười năm lại mười năm mòn mỏi, vò võ ấy, ta không muốn phải chịu đựng thêm nữa. Trở thành bậc danh sư, đạt đến đỉnh cao tu dưỡng, nhập Niết Bàn thì sao chứ, không có nàng ở bên, ta cũng chỉ như một thân xác vô cảm, không có linh hồn mà thôi. Đời sống ấy có gì đáng sống đâu!”

“- Khi nãy biết ta đã có quan hệ… vợ chồng với nàng… Nếu không phải là do Lữ Quang sắp bày, ép buộc, Rajiva sao dám “làm vậy” với nàng! Thế nên, cảm xúc đầu tiên đến với ta khi biết tin đó, không phải là sám hối, mà là niềm vui vô bờ tựa mạch nước ngầm len lỏi trong tim. Ta đã vô cùng hoảng sợ và hổ thẹn khi mình có ý nghĩ đó. Mấy mươi năm tu hành vẫn chẳng thể giúp ta chống lại khát khao yêu đương với nàng. Tội lỗi này, dù có đọc bao nhiêu kinh văn đi nữa cũng không thể xóa bỏ. Ta không xứng là đệ tử nhà Phật… Ta nhớ đến lời nói của vị cao tăng mà ta gặp hồi nhỏ: Nếu không tuân thủ giới luật một cách nghiêm khắc, ngày sau sẽ chỉ có thể là một pháp sư thông minh, sáng láng không hơn không kém. Khi nãy, vừa tụng kinh ta vừa nghĩ về điều này và không khỏi đau đớn. Ta đã phá giới vào đúng năm ba mươi lăm tuổi, lẽ nào ý trời đã định, kiếp này Rajiva chỉ có thể trở thành một pháp sư thông minh, sáng láng, mà chẳng thể làm nên nghiệp lớn ư?”

– Không đúng. Trái tim ta không phải phá giới từ đêm qua, mà mười một năm trước, hai mươi năm trước đã phá giới rồi. Thuở thiếu thời gặp nàng, trái tim ta đã khôn nguôi thổn thức. Sau khi nàng ra đi, ta không hiểu vì sao mình lại lặng lẽ phác họa chân dung nàng, hết bức này đến bức khác. Rồi khi ngắm nhìn tượng Phật lại tưởng tượng ra gương mặt của nàng, thì ta biết mình đã sa vào lưới tình, chẳng thể thoát thân. Ái dục vốn là trở ngại lớn nhất đối với người tu hành. Ta vô cùng sợ hãi, nên mỗi lần nghĩ tới nàng là ta lại tụng kinh để sám hối. Nhưng khi nàng trở về, niềm vui được ở bên nàng lớn hơn cả việc nghiên cứu, tìm hiểu giáo lý Phật pháp và việc tụng niệm đã không thể giúp ta trừ bỏ những chướng ngại trong lòng được nữa. Sau khi hôn nàng, ta hiểu rằng mình đã không thể rời bỏ ái dục…Từng giọt lệ long lanh kết đọng trên khóe mắt chàng, nặng nhọc lăn dài trên gò má.– Mười một năm trước, không được gặp nàng lần cuối, ngày hôm đó, ta đã ngồi thiền trong phòng nàng ba ngày. Sau ba ngày, ta hiểu ra một điều: Nếu đã không thể quên được nàng, chi bằng ta biến nỗi nhớ nàng thành sự tu tập mỗi ngày. Nhờ vậy, tâm hồn ta bình lặng trở lại, ta chuyên tâm vào việc tu hành. Nếu mười năm sau nàng không quay về, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của nàng, đến Trung Nguyên truyền bá Phật pháp. Nhưng đúng lúc ta chuẩn bị khởi hành đến đất Hán, thì Khâu Từ gặp phải kiếp nạn và ta phải chịu sự sỉ nhục này.” “Trong cuốn “Trung Luận” của Bồ Tát Long Thụ mà Rajiva sẽ dịch sang tiếng Hán có đoạn: “Con người, từ nhân quả kiếp trước nên sinh ra trong kiếp này, vì có sinh nên có già cỗi và chết đi, từ già cỗi và chết đi nên sinh ra buồn sầu, đau khổ. Mọi muộn phiền của con người đều từ đó mà ra. Nên biết rằng, sinh tử được tạo ra bởi nghiệp chướng của những kẻ u mê ngu muội”. Vòng luân hồi sinh lão bệnh tử là nghiệp chướng, là nỗi khổ của đời người. Bởi vậy, kẻ sáng suốt phải biết cách “diệt trừ sự mê muội, để diệt trừ nghiệp chướng” Nhưng nếu Rajiva có thể diệt trừ được sự mê muội, thì vì sao đêm đó, cậu ấy lại khóc cha thê thảm đến như vậy?”

“Đàn ông và phụ nữ tình cờ gặp gỡ, nảy sinh tình cảm, giai đoạn đó người ta gọi cuốn hút. Cuốn hút là sức hấp dẫn nhục dục, nó sẽ tan rất nhanh. Nhưng yêu là thứ tình cảm chứa đựng cả rung động của tâm hồn và khát khao nhục cảm. Khi người ta yêu, lý trí trở lên bất lực, mọi buồn vui, hạnh phúc và đau khổ đều nảy sinh từ đó. Rồi người ta muốn được có nhau, muốn được hãnh diện về nhau, đón nhận nhau, thương nhớ nhau, tha thứ cho nhau, hạnh phúc vì nhau. Nhưng đó chưa phải là giới hạn cao nhất của tình yêu, giới hạn cao nhất là sống bên nhau. Tình yêu cuồng nhiệt đến đâu rồi nước chảy hoa trôi, cũng sẽ trở lên bình lặng. Hai con người nương tựa vào nhau, sống bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long, đó mới là sự gắn kết bền chặt, mãi mãi.”

“- Giáo lý Phật giáo dạy rằng cuộc đời này những chuỗi đau khổ: sinh lão bệnh tử, yêu thương, căm ghét, chia ly, thất vọng, bởi vì căn nguyên của mọi nỗi khổ xuất phát từ tình yêu. Chỉ cần “diệt” được “yêu”, sẽ lên cõi Niết Bàn, từ đó thoát khỏi bể khổ luân hồi, bước vào cõi vình hằng. Nhưng, hãy thử nghĩ xem, lẽ nào Phật tổ không có tình yêu? Ngài có vợ con kia mà, lẽ nào ngài chẳng hề bận lòng về họ? Ngài đưa ra lời răn “diệt ái dục”. vì ngài từng nếm trải nỗi khổ sở do yêu thương mang lại? Nhưng nếu thực sự có thể “diệt ái dục”, thì vì sao chỉ đến lúc chết ngài mới đạt được sự giải thoát? Niết Bàn, tịch diệt, tác diệt, diệt độ, tịch, vô sinh, trạch diệt, ly hệ, giải thoát… tất cả những cách gọi đó, chẳng qua chỉ là từ đồng nghĩa với cái chết mà thôi. Chỉ khi chết đi người ta mới tận diệt được mọi ác dục. Phải chăng chính vì thấu tỏ điều này, nên Phật tổ mới vẽ ra một viễn cảnh, một thế giới tây phương cực lạc sau khi chết, để bù đắp những mất mát, những đau khổ mà người tu hành phải chịu đựng khi quyết tâm diệt ái dục trong kiếp này. Nhưng vì sao, nhất định phải…”

“Còn nhớ, buổi tối ở Subash, Rajiva từng hỏi tôi có muốn cậu ấy hoàn tục không. Giả dụ tôi bất chấp lịch sử, khiến cho dịch giả Phật học lừng danh Kumarajiva biến mất, rồi cậu ấy sẽ ra sao? Cậu ấy có lí tưởng vĩ đại, có nhân sinh quan của riêng mình. Nếu phải xa rời nơi cậu ấy đã gắn bó từ thuở nhỏ để đến thế giới hiện đại làm một người bình thường, liệu cậu ấy có thể chấp nhận được không, có thể thích ứng được không?Kết thúc truyện cổ tích luôn là hoàng tử và công chúa sống bên nhau hạnh phúc. Nhưng cuộc sống chung ấy sẽ ra sao? Những lo toan thường nhật sẽ bào mòn nỗi háo hức ban đầu của cậu ấy. Cậu ấy sẽ trở nên hụt hẫng, hoang mang, mất đi phương hướng trong cuộc sống. Tình yêu dù có đẹp đẽ đến đâu cũng không thể bù đắp những dày vò về tinh thần khi lý tưởng bị đánh cắp. Bởi vậy, tôi không thể nhẫn tâm ép buộc cậu ấy phải lựa chọn.Tôi là người rất thực tế, tôi trở về để giữ mạng sống. Nếu nhất định phải ra đi và không muốn cậu ấy phải khó xử, chi bằng không gặp, gặp nhau chỉ thêm đau lòng! Hơn nữa, gặp cậu ấy, tôi không dám đảm bảo sẽ vẫn giữ vững được lập trường của mình. Lặng lẽ ra đi, đối với cả hai chúng tôi, có lẽ là cách từ biệt tốt nhất…” “Mọi ân oán đời nàyĐều vô thường chóng phaiCõi thế nhiều khổ nãoĐời người như sương maiVì yêu nên sợ hãiVì yêu nên ưu phiềnKẻ nào lià chữ “ái”Tâm mới được an nhiên. “- Lần đầu gặp nàng, nàng hơn ta mười tuổi. Lần thứ hai gặp nàng, nàng bằng tuổi ta. Bây giờ, ta đã hơn nàng mười tuổi”

“Rajiva đón lấy, ngắm nhìn một hồi, trịnh trọng gói lại, đặt vào trong áo. Sau đó, chúng tôi lên xe ngựa. Khi xe lăn bánh, tôi vén rèm cửa, cùng chàng nhìn theo Pusyseda đang bần thần ngóng theo trong làn gió đầu xuân se lạnh. Vạt áo cậu tung bay bồng bềnh trong gió. Bóng dáng cao lớn xa khuất dần, cuối cùng lạc vào giữa những đốm đen mờ ảo. Nước mắt nhạt nhòa, vĩnh biệt Pusyseda, tôi sẽ nhớ cậu mãi mãi, cảm ơn cậu…”

“10 năm có là bao, chỉ cần chuyên tâm truyền bá đạo Phật, 10 năm qua rất nhanh.”“10 năm rồi lại 10 năm, ta vẫn đợi được. Thêm 16 năm có là gì…”“Ta sẽ chờ nàng nơi địa ngục. Nghìn năm thời gian chẳng qua cũng chỉ là một lần chớp mắt. Ta tin rằng ta chờ đợi được…

Stt Mùa Xuân, 80 Dòng Status Về Nàng Xuân Hồn Nhiên &Amp; Tươi Đẹp

Status Hay Về Mùa Xuân Tươi Đẹp

1. Xuân bắt đầu hiện diện rồi anh. Khi nào thì anh thôi không còn hiện diện trong tâm trí em nữa? Thật mong ngày đó nhanh nhanh đến.

2. Người chưa từng gặp em sẽ chẳng bao giờ hiểu được, gió xuân có đẹp bao nhiêu cũng chẳng bằng nụ cười của em.

3. Thực ra, tình yêu là một căn bệnh. Ai rồi cũng sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút. Một loại thuốc đặc trị duy nhất là trái tim của anh, nếu anh không chịu hiến dâng, em sẽ giống như đoá hoa hồng bị mất nước, dần dần khô héo úa tàn, mãi mãi chẳng bao giờ có mùa xuân.

4. Mùa xuân năm đó, tôi vẫn nhớ, còn người ấy thì đã quên.

6. Những ngày mùa xuân thật đẹp, người đi qua ai cũng hồn nhiên vui.

7. Mùa xuân là cách bày tỏ của thiên nhiên: Ta hãy vui chơi.

8. Chú chim sâu vui cùng vườn cây và các loài chim bạn. Nhưng trong trí nhớ thơ ngây của chú còn mãi sáng ngời hình ảnh một cánh hoa mận trắng, biết nở cuối đông để báo trước mùa xuân tới.

9. Vào mùa xuân năm ấy. Tôi hai mươi tư tuổi. Vẫn chưa hề biết rằng. Vĩnh viễn là một từ ảo tưởng được sinh ra trong nỗi cô đơn.

10. Giống như mùa xuân trăm tía ngàn hồng, chỉ có đi qua bụi hoa, mới biết được ai là đóa hoa trong tay mình.

11. Tuổi trẻ cũng giống như mùa xuân, đôi khi bắt gặp vài cơn mưa phùn âm u, lác đác, chỉ cần kiên nhẫn đợi mưa qua, ngày sẽ lại yên bình.

12. Anh thấy không? Mùa xuân đã cạn ngày rồi, lá thôi không còn xanh mướt và nắng cũng đã nhạt màu. Hãy nói điều gì đó với em về hôm nay, về hiện tại của chúng ta. Xin anh, hãy nói điều gì đó, để trái tim mình còn biết chỗ đứng trong lòng nhau.

13. Sáng mùa xuân năm ấy, tôi biết thêm được rằng, tuổi trẻ không phải lúc nào cũng vui tươi. Có những thứ mà chúng ta bắt buộc phải chấp nhận, chỉ bởi vì dù chúng ta có cố gắng thế nào đi nữa, đối phương cũng không muốn thoả hiệp.

14. Tùy tiện mọc lên ở đâu đó, dù cho bị gió thổi mưa dầm, nghiền ép giẫm đạp, thì mùa xuân sang năm vẫn phá đất đón gió, mặc ý sinh trưởng, không cần khắc ghi năm tháng, không cần chia ưu, khuyết điểm, không có nỗi đau khi bị tổn thương, càng không có sự nặng nề của cuộc sống.

15. Hãy tự tặng cho mình vài cành hoa mùa xuân. Những bông hoa chẳng thể nào giải quyết được mọi vấn đề của bạn đâu, nhưng chúng sẽ cho bạn một sự khởi đầu tuyệt vời.

16. Tôi thích lắm những cơn mưa xuân, không phải bận áo dài đến trường, ghé vào quán ngô nướng ven đường thưởng thức vị ngọt dẻo của từng hạt ngô.

17. Mùa xuân là nàng thiếu nữ nọ, hay nàng chính là mùa xuân, khiến cho ta ngất ngây. Dường như cả hai đã hòa trong nhau để tạo nên một cảm xúc khiến người thơ và cả người đọc lâng lâng men say. Trong bài thơ tiếp theo, hình bóng của nàng xuân nọ sẽ hiện lên rõ hơn.

18. Mùa Xuân là mùa khởi đầu của một năm, như buổi sáng khởi đầu của một ngày mới với nhiều hy vọng, niềm vui và hạnh phúc.

19. Một mùa Xuân nữa đang chầm chậm về. Xuân bước trên bậc thềm mỗi ngôi nhà. Xuân về trên mỗi con đường, góc phố thân quen. Xuân đang bừng lên trong từng cánh hoa buổi sớm. Xuân về trên mắt, môi, trên ánh nhìn rạng rỡ lunh linh hạnh phúc của mỗi người. Mùa xuân, mùa của sự khởi đầu, mùa của yêu thương, nhưng đôi khi cũng là mùa nhớ.

20. Anh chưa bao giờ hối hận khi đã yêu em. Trong tình yêu không có sự phán xét đúng hay sai, chỉ có con tim mách bảo rằng mình yêu rất chân thành. Tình yêu của anh dành cho em theo thời gian càng phủ thêm nỗi thương, niềm nhớ, cho dù anh phải luôn sống trong sự chờ đợi, hy vọng, nhưng anh vẫn tin rằng rồi mùa Xuân sẽ lại trở về bên chúng mình. Vì với anh, em mãi mãi là… mùa Xuân!

21. Mùa xuân lại đến đem bao cảm nhận của đất trời và của lòng người. Ai cũng có những màu sắc cho riêng mình.

22. Những năm tháng mùa xuân tuổi trẻ tôi đã sống nơi đây và như thế, nhìn ra luống hoa cải vàng vẫn nở, mầu nâu xám từ lòng đất cát pha của cánh đồng thẳng cánh cò bay. Cái lạnh mùa đồng khiến đôi lứa tình đầu muốn tìm đến bàn tay ấm nóng. Tôi nhận thấy mình có cả mùa xuân đất trời và mùa xuân trong lòng.

23. Tôi cũng mong mùa xuân đến với ai cũng nhiều màu sắc, rồi sẽ ổn thôi bởi mùa xuân sẽ về.

24. Có cô gái đã trải qua bốn mùa nắng mưa để tìm thấy mùa xuân rực rỡ nhất cuộc đời mình.

25. Mùa xuân đến mang đi cái rét buốt của mùa đông, mang đi cả những vệt màu buồn trên bầu trời. Trong biển hoa anh đào và ánh dương rực rỡ, tòa thành Osaka hiện ra hiên ngang và sừng sững như minh chứng của sự trường tồn vĩnh cửu, cũng giống như những ký ức tươi đẹp mà người ta gửi gắm vào nơi ấy sẽ luôn tồn tại bất chấp thách thức của thời gian.

26. Một chiều cuối năm, gió mùa về mang theo cơn mưa xuân bất chợt. Phố đột ngột trở mình lạnh lẽo sau những ngày nắng ấm. Đâu đó cảm nhận thấy sự ngọt ngào của nàng xuân qua cơn mưa phùn bay bay trong gió. Bất chợt trong chiều mưa lạnh, bắt gặp những chiếc xe đạp chở đào nối đuôi nhau trên phố, tự nhủ xuân lại sắp về nữa rồi.

27. Cũng đã lâu lắm rồi, mới bắt gặp lại những cảnh đó. Từng chiếc xe đạp cũ kĩ, chở sau lưng những cành đào mới chớm nở, nối đuôi nhau thong dong vào phố. Chợt thấy xuân đến thật nhẹ nhàng và cũng đầy ngọt ngào lưu luyến mùa đông. Lác đác trên phố có những đôi tình nhân đi bên nhau trong mưa phùn để đón những giọt mưa xuân đầu tiên, đâu đó phảng phất tiếng cười giòn tan trong gió lạnh.

28. Ừ thì đời người vẫn thế, vẫn vèo cái mà đã qua từng ấy cái xuân xanh. Ừ thì vòng tuần hoàn vẫn vậy, vẫn khởi đầu rồi kết thúc để rồi lại bắt đầu một chu kì mới. Như mùa xuân cứ lần nữa mãi lại xuống phố trên những chuyến xe hoa.

29. Tháng ba, những con đường phủ đầy một màu trắng hoa sưa, làm ngẩn ngơ lòng người giữa tiết trời nhẹ nhàng êm ái. Dưới những tán sưa, ai đó đang ngước lên mơ màng, nhìn mùa xuân bằng đôi mắt trong veo. Tháng ba, đón những mùa hoa thật nhẹ, nhắc ai đó mùa đang sang.

30. Tháng ba, trời trong như ngọc, đất sạch như lâu, những đám mây hồng từ phía đông kéo tới giữa một nền trời xanh ngăn ngắt một mầu, từng đàn chim hót ríu ran trên những cành bưởi nở hoa trắng xóa một góc vườn, đánh thức mùa xuân đang mơ màng. Tháng ba, mùi hoa bưởi thơm phảng phất những con ngõ, trắng và tinh khôi để ai đó dấu vào chiếc khăn tay mong gửi nỗi nhớ vào hương thầm bên những khung cửa sổ chẳng bao giờ đóng.

31. Tháng ba, những con đường phủ đầy một màu trắng hoa sưa, làm ngẩn ngơ lòng người giữa tiết trời nhẹ nhàng êm ái. Dưới những tán sưa, ai đó đang ngước lên mơ màng, nhìn mùa xuan bằng đôi mắt trong veo. Tháng ba, có cô gái mặc váy xanh dịu dàng xuống phố, đón những mùa hoa đi thật chậm.

32. Tháng ba, giữa một sớm mùa xuân, mọi người thức dậy và ngỡ ngàng reo lên khi bắt gặp làn hương xoan thoang thoảng, quen thuộc quá! Thong thả đi dưới đường làng, ngước nhìn những chùm hoa xoan tím nhạt đang rung rinh trên những vòm cây, để hương thơm tinh khiết, ngọt ngào thoa lên mặt, thấm sâu vào hồn mới thấy lâng lâng, khoan khoái lạ thường.

33. Cô cảm thấy mặt mình nóng ran và nhịp tim mình như chậm lại vài nhịp vì hạnh phúc. Cô mỉm cười, gật đầu khe khẽ. Hình như có một luồng gió mát đang thổi qua tâm hồn. Trên trời cao, những chú chim én đang chao lượn. Sắp xuân rồi và trong lòng cô lúc này cũng đang có một mùa xuân.

34. Những ngày còn bé, tôi vẫn hay thắc mắc tại sao những bài học về mùa xuân lại hay đến như thế? Nhẹ nhàng như một khúc ca xuân được các thi sĩ gửi vào đó những cảm xúc da diết. Phải chăng vì bài học hay quá, vì những ngày đoàn viên sum vầy, vì những háo hức của trẻ thơ mà mùa xuân đẹp hơn.

35. Khi lớn lên, tôi biết yêu, có hạnh phúc, có chia ly, có nông nổi rồi trưởng thành… thì mùa xuân càng thấm nhiều hương vị cuộc đời.

36. Chiều nay, mưa xuân lại về lất phất trên tóc, một mình trên con đường vắng thật khiến người ta nhớ đến những chuyện đã qua. Vẫn có những đôi trai gái nắm tay nhau hạnh phúc đi qua. Hình như họ mới kết hôn, hình như họ rất hạnh phúc. Còn tôi thích những hạt mưa lấm tấm thấm dần trên mái tóc, như thể những niềm vui nho nhỏ sẽ dần lan tỏa vậy.

37. Đó chắc hẳn là chữ Duyên. Tôi nhận ra rằng Duyên không chỉ là chuyện tình cảm, đó còn là nơi tôi sống, vùng đất tôi yêu. Có lẽ khó khăn để tôi nói lời tạm biệt với những cơn mưa xuân của trời đất Bắc, với mùa xuân của quê hương, nhưng tôi tin rằng Duyên sẽ đưa tôi trở lại.

38. Không biết bắt đầu từ mùa xuân nào, sắc hồng của hoa đào Hà Nội đã có trong các trang trí xuân của Sài Gòn, đào luôn sánh vai bên mai vàng phương Nam như một đôi tình nhân mùa xuân không tách rời. Và cũng như một sự đón đợi bí ẩn của những người yêu hoa ở phương Nam, ai cũng háo hức chờ những cành đào đầu tiên vào Sài Gòn như chờ một người tình. Sắc hồng của hoa đào như một sự quyến rũ mê hoặc trong nắng phương Nam, làm cho những người dù tính cách có mạnh mẽ đến thế nào mà nhìn những nụ đào hàm tiếu, những cánh đào mềm mại, mong manh, hồng tươi, cũng dịu lòng.

39. Nếu trong lòng còn suy nghĩ về cô ấy, nếu còn yêu cô ấy thì hãy mang cho cô ấy những bông hoa li ti khô màu vào mùa xuân. Hãy nói để tình yêu ở lại mãi những mùa xuân sau này nữa.

40. Phải chăng tôi nên rũ bỏ hết những yêu thương cũ để cùng em, nắm tay em đi tiếp những con đường mùa xuân như bài hát mà tôi vẫn thường nghe, em vẫn thường nghe “Xuân về vội vàng mang khúc hát yêu thương, nắng về nhẹ nhàng bên người con gái tôi thương”.

41. Nắng cứ hững hờ bởi nắng đã dành cả trái tim mình sưởi ấm cho em trong suốt những tháng ngày mùa đông. Nắng đã cùng với những đợt lạnh tràn về từ phương Bắc, mang theo cái rét bên mình đủ để em hiểu yêu thương là chỉ muốn ở gần nhau và truyền cho nhau hơi ấm. Nhưng em cũng đâu hiểu rằng, nắng không chỉ đi qua nhà em mỗi buổi sáng. Nắng mùa đông mang về những hơi ấm. Nắng mùa xuân reo những tiếng vui ca.

42. Anh, anh có biết tình yêu của mùa xuân không? Anh có biết sự cô đơn của những con người nhỏ bé trong mùa đông không? Em đã gặp anh vào mùa đông, yêu anh vào mùa xuân nhưng lại quyết định rời bỏ anh vào những ngày có nắng.

43. Anh không thể đi cùng em vào những ngày sau đó. Chỉ xin anh một điều, hãy cất giấu tất cả những tổn thương vào một góc lạnh mùa đông. Bởi mùa xuân về, những con chim én hát bài hát mùa xuân có thể làm anh thay đổi. Anh thử một lần đi. Em sẽ đến một nơi mà nắng sẽ không thể trốn tránh suốt được nữa. Con đường mùa xuân sẽ vẫy gọi ai đó nếu như đam mê.

44. Và rồi tôi đã để cho mùa xuân trôi qua cùng những chồi non mọc vươn mình khỏi những xù xì lạnh lẽo trong mùa đông. Tôi đã để cho những tán lá xanh ai đó trốn tìm nhau trong mùa hạ. Thời gian lại kéo tôi về với những ngày thu và lại bắt tôi lạnh những đôi tay trong mùa đông.

45. Những điều đã qua cùng những tổn thương mà con người gặp phải dù một chút níu kéo cũng không thể làm người hiện tại hạnh phúc hơn. Nếu trong lòng con còn suy nghĩ về cô ấy, nếu còn yêu cô ấy thì con hãy mang cho cô ấy những bông hoa li ti khô màu vào mùa xuân. Hãy nói để tình yêu ở lại mãi những mùa xuân sau này nữa.

46. Mùa xuân ấy, xuân huyền dịu của tình yêu, có hai nửa tình yêu đã tìm đươc nhau bởi bàn tay định mệnh. Tình yêu đã mang mùa xuân trở lại với hai trái tim. Một trái tim thương tổn và trái tim đang già đi. Khi nào còn có tình cảm chân thành, khi ấy mùa xuân sẽ ở lại.

47. Người sợ hãi khi mùa xuân mượn tiếng cười của trẻ thơ để che lấp đi những trăn trở khôn nguôi làm nhòe đi nước mắt.

48. Mùa xuân ấm áp luôn là mùa của yêu thương, mùa của những mối tình chớm nở và mùa yêu thương về lại với yêu thương. Có những bàn tay đã buông lơi một bàn tay, để rồi khi xa nhau rồi họ mới nhận ra trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau. Liệu mùa xuân ấm áp có giúp họ nối lại những yêu thương đứt gãy.

49. Vậy thì em không cần phải chờ đợi nữa. Anh sẽ là mùa xuân của em, mùa xuân mãi mãi. Mùa Xuân sẽ không bao giờ bỏ em đi nữa.

50. Bàn tay tôi đã buông lỏng hoàn toàn. Anh đeo chiếc nhẫn vào tay tôi trong đêm giao thừa ấy. Tôi ôm lấy anh, và tôi biết, mùa Xuân chưa bao giờ bỏ tôi ra đi. Cũng như chúng ta luôn có thể yêu thương, và được yêu thương, chỉ cần chúng ta có thể bao dung và dũng cảm.

51. Xuân về sẽ gửi tất cả tình ý vào sắc cỏ mùa hoa, vào những cánh hoa đào đã chúm chím nảy những lộc xanh biếc lấp ló như in bóng vào bầu trời xuân, như điểm xuyết những sắc màu đỏ tươi của niềm hạnh phúc, như nhụy hoa buông mật ngọt để dùng hương thơm mát lành cùng mùa xuân tạo nên một khúc ca yêu thương tha thiết.

52. Trong ánh nắng ban mai tinh khiết, mùa xuân đã xuyên qua cả hoàng hôn vắng lặng, cả ráng chiều buông đổ để những nụ hoa đào kịp ươm cho mình nhựa sống, tách mình ra khỏi sự bao bọc của nhành lá tỏa lên làn hương thanh khiết như dành những gì tinh túy nhất cho đất trời thêm hương.

53. Những hơi ẩm ướt đẫm trong làn khói nhẹ màu trắng trên cao cao ấy sẽ là giọt sương của mùa xuân đang rơi, làn mưa lay phay ray rắc như khảm vào không gian khiến mùa xuân thêm mỹ lệ. Thỉnh thoảng đàn chim én chao nghiêng lượn qua sóng nước biếc xanh để tìm khung trời thuộc về riêng mình như muốn dấu nhẹm mùa xuân vào lòng để những hân hoan luôn hiển hiện, để niềm vui trong nắng xuân mãi ấm áp, để lá cây trong mùa xuân cũng ngừng bay, những nhành thủy tiên e ấp trong bụi hoa cỏ vẫn tràn đầy sắc hương.

54. Tất cả những điều tuyệt diệu ấy chỉ xuất hiện khi mùa xuân về khiến những cảm xúc yêu thương trở nên ngọt ngào. Bởi mưa xuân và giọt sương đã cũng xỏ thành một bức rèm buông trên vạt cỏ xanh mướt hiền hòa giống như từng hạt trái tim trong vắt đang dành tình yêu cho một mùa xuân thêm ấm êm, hạnh phúc.

55. Ánh nắng chan hòa của mùa xuân đã sáng bừng cùng vạn vật, niềm vui đã được khoác lên một chiếc áo rực rỡ của tự nhiên. Thế nhưng xuân về rồi có phải cũng là khi xuân sẽ qua, rồi xuân sẽ vụt mất. Vì thế hẹn lòng sẽ hái một đóa hoa thơm lưu giữ lại ngàn hương sắc để vẽ lên cảnh khói sáng của bức tranh, dùng sắc màu cỏ hoa làm nền, dùng ngọn gió làm bình phong, vớt lấy một chiếc lá làm nét bút để thêu dệt lên một bức tranh cho mùa xuân mãi không qua. Và liệu bao giờ sẽ trở lại được một mùa xuân như thế, cần bao nhiêu khoảng thời gian trống vắng để lại được ngắm nhìn, lặng nghe tiếng lòng yêu thương lại về bên để bước vào một mùa xuân ấm êm, hạnh phúc, tháng năm có lưu giữ lại được những ngày gió xuân say đắm không hẹn mà gặp lại.

56. Vì nghe phím đàn lướt nhẹ ru, vì làn mây trắng vẫy tay, hay vì hương sắc của mùa xuân mời gọi mà lòng người cứ đắm chìn trong màu xanh thăm thẳm của lộc biếc, quyến rũ của sắc mùa, bồng bềnh giữa vạn khoảng trời mây. Hay vì tình yêu đã nở hoa khiến mùa xuân luôn hiện hữu những yêu thương như mật ngọt để tình yêu đơm hoa kết trái, vun đắp cho tổ ấm ngọt ngào dành những yêu thương, niềm tin và hi vọng cùng đất trời hòa trong niềm yên vui, thái hòa.

57. Những năm tháng mùa xuân tuổi trẻ tôi đã sống nơi đây và như thế, nhìn ra luống hoa cải vàng vẫn nở, mầu nâu xám từ lòng đất cát pha của cánh đồng thẳng cánh cò bay. Cái lạnh mùa đồng khiến đôi lứa tình đầu muốn tìm đến bàn tay ấm nóng. Tôi nhận thấy mình có cả mùa xuân đất trời và mùa xuân trong lòng.

58. Mẹ tôi vẫn bảo, mùa đông và mùa xuân đều có những nét riêng của nó, và cũng chẳng thể yêu mùa xuân mà trách cái lạnh lẽo của mùa đông. Cũng giống như tôi và thằng tun, rằng tôi cũng có thể nhường nó vài viên bi thì hẳn đã là đôi bạn thân. Vậy nên dù có những sai lầm đã cũ đi chăng nữa thì trái tim ta vẫn cứ như mùa xuân, ấm áp để biết mình còn được yêu thương.

59. Tôi thích mùa xuân, nhưng nó trẻ trung quá. Tôi thích mùa hè, nhưng nó kiêu ngạo quá. Vậy nên tôi thích mùa thu nhất, bởi thanh âm của nó êm đềm hơn, màu sắc của nó sâu đậm hơn, và nó nhuốm chút u sầu. Sắc vàng cam tươi thắm của nó không thể hiện sự ngây thơ của mùa xuân, hay cường lực của mùa hạ, mà nói lên những dịu dàng và sự khôn ngoan nhân hậu của tuổi tác. Mùa thu biết những giới hạn và ý nghĩa của cuộc đời.

60. Mùa thu là mùa xuân thứ hai khi mỗi chiếc lá là một đóa hoa.

62. O, wind, if winter comes, can spring be far behind? – Percy Bysshe Shelley – Ôi, gió, nếu mùa đông đến, mùa xuân có thể lùi xa?

Đó là cơn gió hiền hòa ấm áp qua vai, những hạt nắng trong veo dịu dàng nhảy trên mái đầu, hay bằng những hạt xuân long lanh trong bàn tay nhỏ bé mỗi chiều mưa phùn.

Mùa xuân về rồi đấy! Đưa tay dang rộng đón lấy xuân, lòng tôi lâng lâng như chìm vào thiên đường tuyệt đẹp. Xuân nhẹ nhàng gói mưa vào trong nắng, chập chờn những cơn mưa vội vã ban chiều, không mỏng manh như cô thiếu nữ e thẹn dưới ánh nắng chiều, xuân ôm từng hạt nắng trong lòng cúc vàng, nhuộm sắc những cơn mưa phùn nhỏ phong sương. Tôi có thể cảm nhận được gió xuân luồn qua, mang hương thơm dìu dịu mùi hoa mai, mạnh mẽ, vui tươi, lạc quan và một chút vồ vập, mùa xuân đến không ai hay, như có bàn tay phép thuật thần kì đưa tay biến đổi đất trời.

“Điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim”, tôi cảm nhận mùa xuân bằng chính trái tim của mình, nhớ mỗi dịp chợ Tết bước nhẹ giữa sắc vàng hoa mai, hít thở thật sâu mùi vị quen thuộc, ấm áp của trời xuân. Thật thú vị khi ngày Tết đến chở theo những tà áo mới, mang theo những ánh mắt tràn ngập niềm vui được gặp người thân, được bắt đầu một năm kí ức mới. Qua 12 năm đi về trên con đường chưa bao giờ hết gió bụi, vời vợi một màu mây bàng bạc nối gót chân với những chiếc lá bàng già rơi lác đác sân trường, ngày đi học trở lên lãng mạn hơn trong tôi. Không định hình được niềm vui hay nỗi phấn khởi, lo âu, tôi cứ xách cặp đi, đạp nhẹ những vòng xe, niềm bâng khuâng mơ hồ.

Tôi thích lắm những cơn mưa xuân, không phải bận áo dài đến trường, ghé vào quán ngô nướng ven đường thưởng thức vị ngọt dẻo của từng hạt ngô. Có ai đó nói với tôi rằng: “Mưa xuân, lúc vui ngắm mưa sẽ vui hơn, nhưng lúc buồn ngắm mưa chỉ càng buồn hơn”, nhưng đối với tôi, được ngắm từng hạt mưa nhỏ bé nhảy múa trên vòm lá non đầy sức sống, luồn nhanh xuống mặt đất như đang chơi trốn tìm, tôi luôn mỉm cười dù đang vui hay buồn, vì lúc ấy, tâm hồn như thả trôi mênh mông, cảm xúc buồn sẽ bị rửa trôi và chỉ còn những niềm vui nằm gọn trong tim.

Màu trắng là biểu tượng của tinh khôi, đôi khi đón những hạt xuân ào ạt của đất trời, tôi cảm thấy không chỉ có màu trắng của mây trôi, của con sóng mà còn cả màu sắc trời xuân cũng chan chứ sự tinh khôi bí ẩn. Một nhánh mai rừng vời vợi giữa đồi núi, một chùm hoa sứ ngan ngát nỗi chờ mong, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay xuân một cách nhẹ nhàng, níu giữ xuân như níu giữ một nét truyền thống cổ kính trên đất Việt.

Những chiếc xe hoa cũng mang về không khí Tết. Mọi người vẫn tất bật trong giá lạnh để chuẩn bị cho năm mới, xen lẫn những cành đào lẩn khuất, tiếng í ới chọn hoa, tiếng mẹ gọi con tất bật, tự thấy thời gian như những cơn gió trôi vèo bất tận, đời như mây chiều lẫn sương mù mờ ảo.

Một chiều cuối năm, gió mùa về mang theo cơn mưa xuân bất chợt. Phố đột ngột trở mình lạnh lẽo sau những ngày nắng ấm. Đâu đó cảm nhận thấy sự ngọt ngào của nàng xuân qua cơn mưa phùn bay bay trong gió. Bất chợt trong chiều mưa lạnh, bắt gặp những chiếc xe đạp chở đào nối đuôi nhau trên phố, tự nhủ xuân lại sắp về nữa rồi.

Nhẹ nhàng xuống phố với ngườiNàng xuân trong nắng rạng ngời mong manh

Cũng đã lâu lắm rồi, mới bắt gặp lại những cảnh đó. Từng chiếc xe đạp cũ kĩ, chở sau lưng những cành đào mới chớm nở, nối đuôi nhau thong dong vào phố. Chợt thấy xuân đến thật nhẹ nhàng và cũng đầy ngọt ngào lưu luyến mùa đông. Lác đác trên phố có những đôi tình nhân đi bên nhau trong mưa phùn để đón những giọt mưa xuân đầu tiên, đâu đó phảng phất tiếng cười giòn tan trong gió lạnh.

Đường chiều chiếc lá nhẹ rơiAi cười trong nắng rong chơi phố phường?

Những chiếc xe hoa cũng mang về không khí Tết. Mọi người vẫn tất bật trong giá lạnh để chuẩn bị cho năm mới, con đường hằng ngày vẫn đi hôm nay mờ ảo hơn trong màn sương mù, xen lẫn những cành đào lẩn khuất, tiếng í ới chọn hoa, tiếng mẹ gọi con tất bật, tiếng hàng rong lách cách, tự thấy thời gian như những cơn gió trôi vèo bất tận, đời như mây chiều lẫn sương mù mờ ảo.

Thời gian như gió bay vèoĐời như giọt nước trôi theo mây trời

Ừ thì đời người vẫn thế, vẫn vèo cái mà đã qua từng ấy cái xuân xanh. Ừ thì vòng tuần hoàn vẫn vậy, vẫn khởi đầu rồi kết thúc để rồi lại bắt đầu một chu kì mới. Như mùa xuân cứ lần nữa mãi lại xuống phố trên những chuyến xe hoa.

Mùa xuân về, nàng xuân mang đến nhiều sắc màu tươi mới, cây cỏ hoa lá sinh sôi, con người với tâm hồn xanh lại, sự tái sinh và đón nhận những điều mới mẻ. Hi vọng qua những dòng status về mùa xuân ở trên sẽ góp phần giúp bạn có một mùa xuân thật ý nghĩa.

Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT Mùa Xuân, 80 Dòng Status Về Nàng Xuân Hồn Nhiên & Tươi Đẹp Tại Danh Mục STT Hay Về Tình Yêu của Blog chúng tôi . Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!

Lời Đức Phật Dạy Về Thời Gian Và Nghiệp Báo

Lời Đức Phật dạy về thời gian và nghiệp báo

Khi chim còn sống trên đời

Chim ăn kiến nhỏ thấy thời khó chi,

Nhưng khi chim bị chết đi

Kiến thời ăn nó có gì khó đâu.

Thời gian, Hoàn cảnh trước sau

Luôn luôn thay đổi rất mau hàng ngày.

Đừng khinh bỉ, nhục mạ ai

Và đừng làm tổn thương người quanh đây.

Bạn đầy quyền thế hôm nay

Nhưng mà nên nhớ điều này bạn ơi

Thời gian mãnh lực tuyệt vời

Vượt hơn quyền bạn, bạn thời khó ngăn.

Một thân cây ở non ngàn

Xẻ ra hàng triệu que làm diêm kia

Nhưng diêm chỉ đốt một que

Làm triệu cây cháy tức thì, dễ sao!

Cho nên Phật dạy từ lâu

Hãy làm người tốt, tu mau trong đời.

*

Chúng sinh thử nghĩ mà coi

Con người “cơ thể” do Trời tạo nên

Hợp tình, hợp lý vô biên

Khi ta xử dụng chớ quên ý Trời:

Hai con MẮT trên mặt người

Đặt nơi phía trước. Ý Trời khuyên ta

Tương lai trước mặt nhìn ra

Phía sau quá khứ đã qua chớ nhìn.

Hai TAI đặt ở hai bên

Để nghe hai phía: “chê”, “khen” đồng thời

Không nghe một phía mà thôi

Đừng nghe tâng bốc, ham lời êm tai.

MIỆNG ta chỉ một không hai

LƯỠI ta mềm mại cũng thời một thôi

Ý Trời ta phải ít lời

Nghe nhiều hơn nói với người lân bang,

Nói thì hiền dịu, khôn ngoan

Tránh lời hiểm độc làm buồn lòng nhau.

Còn BỘ NÃO ở trong đầu

Đặt trong hộp sọ trước sau vững bền

Trong đây tích lũy ngày đêm

Bao phần tri thức khắp trên dương trần

Ta lưu giữ, quý vô ngần

Chẳng ai lấy được! Khỏi cần lo âu!

Đừng gom của cải sang giàu

Phù du vật chất có đâu giữ hoài

Dễ dàng mất mát, tàn phai

Cố công gom góp để rồi trắng tay.

Cuối cùng là TRÁI TIM này

Nằm trong lồng ngực chứa đầy yêu thương

Thẳm sâu trong tận cõi lòng

Trào dâng tình cảm mặn nồng khó phai

Trao nhau tô thắm cuộc đời

Gieo nguồn an lạc cho người muôn nơi.

Trái tim không ở phía ngoài

Là nơi hời hợt buông lơi dễ dàng.

*

Quý thay là những lời vàng

Phật từng chỉ dạy cho hàng chúng sinh!

Tâm Minh Ngô Tằng Giao (chuyển dịch thơ)

Bạn đang xem bài viết Đức Phật Và Nàng – Chương Xuân Di trên website Boxxyno.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!