Xem Nhiều 5/2023 #️ (Đề Cử/ Đam Mỹ) Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chí Linh # Top 10 Trend | Boxxyno.com

Xem Nhiều 5/2023 # (Đề Cử/ Đam Mỹ) Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chí Linh # Top 10 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về (Đề Cử/ Đam Mỹ) Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chí Linh mới nhất trên website Boxxyno.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

TÌNH YÊU ĐAU DẠ DÀY

(胃疼的爱情)

Tác giả: Điệp Chi Linh (蝶之灵) Thể loại: Hiện đại, nhất công nhất thụ, oan gia Tình trạng: Hoàn.

Link truyện: Full

Cũng lâu lắm rồi ta không coi thể loại Đam mỹ, Hiện đại, nhẹ nhàng này rồi!!! Phải nói thêm 1 chút là ngày trước khi coi Ngôn tình, ta đã rất thích Tác giả Điệp Chi Linh với tác phẩm Ốc sên chạy (ta còn mua luôn sách nữa đó nha!!!).

Đôi lời về Điệp Chi Linh:

Phong cách viết của Điệp Chi Linh rất hợp với ta, nhẹ nhàng, có chút hài hước, những câu chuyện bình thường, đôi chút sóng gió,… rất nhiều, rất nhiều “mùi vị” của cuộc sống. Tác giả tạo nên 1 xã hội gần với đời thực về tình yêu, tình bạn, tình thân,… những tình huống tưởng chừng như đơn giản như cảnh quằn quại vì bài thi khó, cảm giác bức rức khi bộ truyện trinh thám đột ngột ngừng, câu chuyện anh chị em đấu đá vô cùng ấu trĩ, câu chuyện về căn bệnh muôn thuở của xã hội hiện đại – đau dạ dày,… Tất cả tạo nên 1 cuộc sống đời thực, không quá cao siêu, không nhiều đấu đá, không yêu nhau đến chết đi sống lại,… nhưng vẫn tạo nên cảm giác trân trọng và đáng quý.

Mỗi nhân vật của Điệp Chi Linh đều có 1 cuộc đời riêng của họ, và tất cả liên kết với nhau bởi những mối quan hệ. Đọc tác phẩm của Điệp Chi Linh, chúng ta không chỉ chú ý đến tình yêu sâu sắc của các nhân vật chính, mà còn có sự quan tâm, hết lòng của tình bạn, sự ấm áp, ân cần của tình thân,… Mọi thứ tạo nên một không gian “thực”, như khi Vệ Đằng rời xa Tiêu Phàm, anh vẫn không hề bị lụy, tình yêu dù vẫn khó quên bởi cho đi quá nhiều, nhưng bên anh vẫn còn rất nhiều “chiến hữu”, họ luôn bên cạnh để cùng anh chia sẻ (sủa xả Tiêu Phàm), hay khi Diệp Kính Văn phải xa cách người yêu, bên anh vẫn có Tiêu Phàm chăm sóc,… Ta thích tất cả chi tiết bởi nó quá thực và vô cùng thú vị,…

“Tình yêu là gì? Không có nhất định sẽ cảm thấy cô đơn, thiếu vắng, nhưng không phải không thể sống, bởi cuộc sống không độc nhất chỉ có tình yêu…” – Du Miên

Tình yêu đau dạ dày:

Cho dù mọi người chưa đọc tác phẩm, nhưng thiết nghĩ cũng từng nghe qua, đây là Bộ Đam mỹ đầu tiên chính thức phát hành ở Việt Nam đúng không? Ta không thể nói bộ truyện này hay tuyệt thế tới mức nào, vì ta nghĩ nó cũng chưa tới trình cao như vậy!!! Chỉ đơn giản là ta rất thích nó mà thôi! Một câu chuyện nhẹ nhàng về 1 thiếu niên trẻ tuổi, yêu đời, có chút nóng nảy và một chàng trai lạnh lùng, nhưng lại cũng rất nhẹ nhàng, ấm áp,…

Câu chuyện bắt đầu từ ý tốt của 2 cô em gái, muốn kết duyên anh mình cùng bạn, ai ngờ đời không như là mơ, khi 2 cô nàng lại quá giống nhau tới từng suy nghĩ, nên kết quả là 2 người anh lại cùng đi chơi với nhau. Lần gặp đầu tiên ấy, Vệ Đằng đã cho Tiêu Phàm một ấn tượng vô cùng khó quên, người có thể mang 1 đống đồ đi chơi, ăn và nói liên tục suốt chuyến xe, có khả năng làm quen người khác đến độ đáng kinh ngạc, tự nhiên quá mức,… Những ngày đi tham quan bên nhau dù rất ngắn, nhưng chàng trai đầy nhiệt huyết Vệ Đặng cũng đã thắp lên 1 ngọn lửa nho nhỏ để sửa ấm trái tim băng giá của Tiêu Phạm. Và rồi họ lại chia tay để tiếp tục cuộc sống của mình,…

Định mệnh là 1 thứ không ai có thể đoán trước được, họ lại học cùng trường, và khi gặp lại, Tiêu Phàm đã làm cho Vệ Đặng “giác ngộ” được rằng trong lòng đã có điều gì đó dần dần thay đổi. Từ thương cảm đến quan tâm, từ quan tâm lại muốn cho anh hạnh phúc, và cậu đã dần dần yêu anh như thế đấy… Mọi người có thể nói Vệ Đằng ngốc ngếch, biết Tiêu Phàm đã có người thương nhưng vẫn lao vào. Mọi người có thể nói cậu hết thuốc chữa khi đã bị từ chối vẫn không buông tay… Nhưng ta lại nói người ngốc ngếch chính là Tiêu Phàm, anh ngốc tới độ giả vờ nói cho Vệ Đằng về chuyện tình cảm của mình, chỉ hy vọng cậu sớm rút lui, nhưng anh nào biết tình cảm của cậu đâu từ 1 phía, bởi trong anh không phải cũng đã dần thay đổi. Anh ngốc ngếch từ chối Vệ Đằng một cách tàn nhẫn, nhưng anh nào biết bản thân cũng rất đau lòng. Anh ngốc ngếch khi một lần rồi lại 1 lần thương tổn cậu, nhưng anh nào biết bản thân đã từ lâu yêu cậu mất rồi,… Hai người họ, người truy, người chạy,… đến một lúc, người chạy cũng quay đầu lại, để cùng giáp mặt, và tình yêu cứ thế mà bắt đầu…

Yêu nhau, thổ lộ và tiếp nhận, chung quy cũng chỉ là bước 1 của Công thức tình yêu,… Dù người ta thường nói: “Vạn sự khởi đầu nan”, nhưng trong tình ái, quá trình lại càng quan trọng. Tiêu Phàm thông minh, tài giỏi nhưng lại ngốc nghếch trong tình yêu, anh ngây thơ cho rằng Vệ Đằng sẽ mãi mãi bên anh như tình yêu vốn nó phải thế,… anh nào biết, tình yêu như 1 hạt giống, phải thường xuyên yêu thương, chăm sóc mới có thể đơm hoa kết trái,… hạt giống đã cố gắng, người trồng cũng phải bỏ tâm,… Tình yêu không chăm sóc, chỉ cần chút vô tâm cũng có thể làm cho người thương tan nát cõi lòng,… Vệ Đằng rời đi mang theo sự tổn thương vô cùng sâu sắc, bỏ lại Tiêu Phàm trong trạng thái nửa tỉnh, nửa mê,… Họ quả thực cần thời gian để hiểu nhau hơn, tình yêu đến quá nhanh giữa 2 con người quá nhiều khác biệt, sự lỗi nhịp cảm xúc là điều không hề tránh khỏi. Vệ Đằng rời đi để tìm khoảng lặng cho bản thân sau khoảng thời gian rơi vào vòng xoáy điên cuồng của tình ái. Tiêu Phàm ở lại ngặm nhấm nổi đau, để nhận ra tất cả những đau đớn của Vệ Đằng và giải đáp cho câu hỏi: “Ai là người quan trọng nhất trong đời anh?”. Họ yêu nhau, rồi lại xa nhau, bởi cả 2 có những điều cần thay đổi…

Thời gian trôi qua, không dài, không ngắn,… Lần này, Tiêu Phàm không đợi định mệnh, không chờ tình yêu tự đến gõ cửa,… Anh, lần đầu tiên trong đời, tự động cố gắng vì tình yêu. Bởi giờ đây anh biết, tình yêu là chuyện của hai người, Vệ Đằng đã cho đi quá nhiều và đến lúc, anh muốn cho cậu tất cả của bản thân,…

Tình yêu không phải là những bồng bột của tuổi trẻ, không phải run cảm nhất thời,… mà nó là câu chuyện của cả một đời người…

Tình yêu đau dạ dày là một câu chuyện tình rất nhẹ nhàng, chân thực. Một Vệ Đằng nhiệt tình, thẳng thắng, yêu ghét đều thể hiện ra mặt,… yêu thích anh chàng nghiên cứu sinh thông minh, tài giỏi Tiêu Phàm, và cho đi tất cả, hạnh phúc có, đau khổ cũng có,… nhưng ở đời vốn “khổ tận cam lai” và khi tình yêu đã kết thành một khối, hiểu nhau hơn, tin tưởng nhau hơn, thì họ vẫn còn cả 1 cuộc đời để bên nhau, và cùng cố gắng,…

Chia sẻ:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chi Linh

Review một tác phẩm kinh điển của một tác giả nổi tiếng thế này có phần dư thừa nhưng đã rất lâu rồi không đọc được một câu truyện khiến cảm xúc dâng trào như vậy.

Đã nghe về Điệp Chi Linh cũng như Tình yêu đau dạ dày rất nhiều lần rồi, mỗi người một nhận xét khác nhau nhưng nhìn chung đều tán thưởng nên down ebook về nhưng vẫn chưa dám mở ra, sợ rằng nó sẽ không được như kì vọng của mình.

Tác phẩm đầu tiên của chị Điệp mà tôi đọc là “yêu thương tựa không khí”. Có thể có rất nhiều độc giả yêu thích nó nhưng riêng tôi thấy nó chỉ ở bậc thường thường mà thôi. Đến giờ tôi vẫn không có cách nào nhớ rõ nội dung của nó nhưng ấn tượng sâu sắc nhất chính là sau khi đọc xong tôi đã khá thất vọng. Vô hình chung nó tạo ra một sự kháng cự với các tác phẩm của chị Điệp và tư tưởng đó vẫn kéo dài cho đến khi đọc được hệ liệt võng du của chị, đặc biệt là ‘cho tôi một bát cháo’. Sau đó khi đã lấy lại cảm tình với chị, tôi lại đọc ‘uyên viễn lưu trường’ và cho ra một kết luận là chị viết không đều tay. Có lẽ là chị viết càng ngày càng lên tay và tôi đã vô tình đọc được những tác phẩm đầu tiên của chị dẫn đến định kiến sai lầm. Nói cho cùng thì cũng là con người cả nên suốt một thời gian dài chỉ cần biết là truyện của chị là tôi … pass.

Lần này, khi đọc “Tình yêu đau dạ dày” tôi muốn tìm cho mình một không khí ấm áp, một thứ gì đó có thể để cho tâm trí mình được thoải mái. Có lẽ cái tên của nó tạo cho tôi cảm giác sáng sủa, an bình. Tôi cứ ngỡ rằng nó sẽ kể về một câu chuyện tình yêu bình thản tràn ngập ánh nắng và hạnh phúc. Nhưng hóa ra tôi lại nhầm lẫn rồi. Nếu nó chỉ đơn giản như vậy thì không thể nhận được nhiều lời nhận xét tốt đệp đến thế.

Cảm xúc đầu tiên khiến tôi ấn tượng với tác phẩm này chính là đồng cảm. Đồng cảm với ai sao, tất nhiên là Vệ Đằng. Tôi với Vệ Đằng có lẽ không có nhiều điểm tương đồng, cậu rực rỡ như ánh nắng, đó là cảm nhận khi đọc những chương đầu tiên của tôi.  Còn tôi thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được sự lạc quan, nhiệt tình đáng ghen tị đó. Thế nhưng, nỗi đau của cậu tôi có thể thấu hiểu phần nào, đơn phương yêu một người rồi lại bị từ chối trong im lặng khi chưa kịp nói lời yêu đó. Cũng kể từ đây tôi khâm phục cậu rất nhiều vì cậu thực sự quá kiên cường. Tự đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, mà cũng có thể là nhớ về những ngày tháng trước kia của mình, tôi đã từ bỏ thứ tình cảm mà mình cho là vô vọng đó. Tôi không đủ dũng cảm để lao đầu về phía trước khi biết thứ chờ đợi mình chỉ là vực sâu. Mỗi lần thấy cậu lạc quan, cố gắng yêu hết mình trong thầm lặng, cậu cười, cậu hạnh phúc, cậu rung động tôi lại thấy đau lòng. Một con người như thế xứng đáng có được hạnh phúc, xứng đáng được yêu thương chứ không phải như thế này. Rất nhiều lần tôi tự nhủ là ‘đừng yêu, đừng yêu nữa, thứ chờ đợi cậu còn đau đớn hơn những gì cậu đã tưởng tượng nhiều’ nhưng cậu vẫn yêu, yêu bằng tất cả những gì mình có.

Với tôi, tôi đã không đủ dũng cảm để đi đến đoạn sau của chuyện tình như Vệ Đằng nên khi câu chuyện tình yêu của hai người bắt đầu thì tôi cũng bắt đầu thương cảm cho cậu. Rất nhiều người thích Tiêu Phàm và có thể có những nhận xét rằng sự vô tư, ngây thơ của Vệ Đằng đã tổn thương anh nhưng riêng tôi tôi không nghĩ như vậy. Có thể là không ghét nhân vật này nhưng tôi không thực sự thích anh. Khi đọc một tác phẩm tôi thường rất quan tâm đến vấn đề công bằng về mặt tình cảm giữa hai người. Vốn dĩ tôi quan niệm rằng tình yêu là ích kỉ, là tính toán, dù có vị tha đến đâu thì nó vẫn nhuốm màu chiếm giữ. Trước đây tôi từng đọc một câu truyện, trong đó con đường tìm kiếm tình yêu được nhân vật chính ví như cuộc hành trình tìm kiếm ‘một người chỉ thuộc về riêng mình’. Chính xác là như vậy, người yêu với tôi là một người chỉ thuộc về riêng tôi. Nó không phải là một khái niệm tuyệt đối nhưng giống như Vệ Đằng nói vậy, tôi muốn đối phương coi tôi là người quan trọng nhất. Tóm lại một câu chính là ích kỉ như thế đấy. Đó là lí do tôi thường đồng tình với bên mà tôi nghĩ rằng yêu nhiều hơn, không quan trọng là bên mạnh hay bên yếu, nam hay nữ, công hay thụ.

Và lần này cũng là một trong những lần tôi thiên vị nhất khi đọc một tác phẩm  tuy không thể phủ nhận một phần là do sự đồng cảm ban đầu. Việc cảm động nhất (theo tôi) mà Tiêu Phàm đã làm là lần đến thành phố A để tìm Vệ Đằng đó. Anh vẫn luôn nói lần đó cậu ‘lừa dối’ mình đã làm tổn thương mình như thế nào nhưng anh không hề hiểu rằng cậu không hề cố ý. Anh luôn cho rằng yêu cậu là chỉ cần dịu dàng với cậu mà không hiểu rằng thứ cậu cần không phải như vậy. Cậu cần một vị trí không thể thay thế trong trái tim anh. Tôi thấy trong câu chuyện tình yêu này của hai người anh mới là người vô tâm nhất. Mỗi lần Vệ Đằng lên cơn đau dạ dày tôi đều thương cảm đến rơi nước mắt, đặc biệt là 2 lần, thứ nhất khi cậu bị từ chối một cách tàn nhẫn và thứ hai là khi phải một mình đến bệnh viện xếp hàng trong khi anh đang ở bên người mà anh gọi là tri kỉ. Anh cho rằng cậu sẽ hiểu mà bao dung cho anh, cậu sẽ luôn ở đó chờ anh, yêu anh mà không hề nghĩ đến cậu chỉ là một thanh niên bình thường, cậu vẫn còn ngây thơ lắm, cậu không thể suy nghĩ uyển chuyển để mà thông cảm cho anh đến mức đó. Một mặt anh rất hiểu cậu nhưng một mặt khác anh không hiểu được tận sâu trong lòng cậu nghĩ gì, muốn gì. Khi không đến dự sinh nhật cậu, lý do của anh chính là điện thoại hỏng và anh tự thấy nó rất hợp lý. Điện thoại hỏng nên anh không nhận được tin nhắn của em gái hay điện thoại hỏng nên anh không biết hôm đó là sinh nhật của cậu. Dù gì đi nữa thì có lẽ anh đã quên sinh nhật cậu mất rồi hoặc có chăng anh chưa từng biết đến nó. Theo logic bình thường thì khi nhận được quà sinh nhật của người mình yêu, phản ứng thông thường là thắc mắc về sinh nhật của đối phương nếu mình không biết. Không muốn hỏi thẳng thì cũng nên tìm hiểu ấy thế mà anh đã bỏ qua rồi. Chẳng những thế lúc này anh lại ở bên một người anh đã từng yêu, một người mà anh đã gọi điện chúc mừng sinh nhật vào đúng 12 giờ đêm ngay trước mặt cậu. Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy nó tàn nhẫn với cậu đến mức nào. Còn rất nhiều, rất nhiều những chi tiết khác mà tôi không thể chấp nhận với nhân vật này. Nếu là tôi tình yêu này đã không có được một kết quả tốt đẹp đến vậy. Nhưng với Vệ Đằng thì khác, cậu mạnh mẽ và lạc quan vô cùng, chỉ có người như cậu  mới có thể nói ra rằng “Đã yêu thì can đảm mà yêu, so đo tính toán làm gì.” Tuy nói cho cùng thì cậu vẫn không thoát khỏi cái vòng so đo tính toán trong tình yêu đó nhưng suy nghĩ đơn thuần lúc ban đầu như vậy cũng đáng quý biết nhường nào. Nếu không có nó, biết đâu tình yêu của hai người đã chấm dứt ngay lần đầu cậu tổn thương rồi.

Nói là review nhưng thực ra đây chỉ là giải tỏa chút cảm xúc sau khi đọc ‘Tình yêu đau dạ dày’ của bản thân mà thôi. Kết luận lại là tuy Vệ Đằng không phải nhân vật có tính cách khiến tôi yêu thích nhất nhưng lại là nhân vật khiến tôi đồng cảm nhất, và là một trong những nhân vật khiến tôi khi theo dõi một câu chuyện tình yêu lại ước sao nó không thành. Nói một cách thông thường hơn thì suy nghĩ sau khi đọc của tôi là : Ngược công chưa đủ! Mặc dù bình thường tôi chính là dạng thích ngược thụ.

.

.

.

Những Câu Nói Yêu Thích Trong Đam Mỹ

♥ “Thiên hạ giang sơn, ta cùng ngươi chung hưởng. Thế gian khoái sự, ta cùng ngươi phân thường. Duy có tai ương, chỉ mình ta cáng đáng.”

♥ ” Phượng Minh nói không khí lưu chuyển sẽ tạo thành gió, vậy thì ta lấy danh nghĩa Tây Lôi Vương Dung Điềm nhờ gió đến bên người ta tâm ái nhất, thay ta vuốt ve mái tóc đen mượt, thay ta chạm vào đôi mắt hắn, hãy nói với hắn rằng ta yêu hắn”

♥ Dung Điềm cúi đầu, mang theo một sự ấm áp làm người khác có thể an tâm, chậm rãi tới gần, đem nhiệt khí truyền đến bảo bối đang nằm trong lòng: “Phượng Minh, ở trên đời này, người mà ngươi có thể hại chết chỉ có hai.”

“Hai?”

“Một là ngươi, còn lại, chính là ta. Ngươi nếu không biết yêu quý chính mình, ta sẽ vì ngươi đau lòng mà chết.”

Phượng Minh trầm mặc, hỏi hắn, “Vậy còn ngươi? Ngươi có thể hại chết bao nhiêu người?”

“Rất nhiều. Tất cả những kẻ làm cho ngươi phải đau khổ, ta sẽ làm cho bọn họ phải chết.”

(Phượng Vu Cửu Thiên)

♥ “Hắn mỗi lần rời khỏi Bạch Vân Thành, ta cũng không cảm thấy thật sự nhớ nhung, ta không phải nữ nhân, không cần cùng hắn sớm tối phải ở cạnh nhau. Chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn còn trở lại Bạch Vân Thành…Yêu nhất là ai? Yêu nhì là ai?…..Ta không so đo…Hắn hàng ngày ở với ai nhiều hơn? Vì ai hy sinh nhiều hơn? Bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt? Bao nhiêu châu báu trang sức? Cùng ai ở trên giường nhiều hơn?……Ta lại không cần biết. Ta chỉ muốn hắn được sống tiêu diêu tự tại, chỉ muốn hắn trong lòng có một chỗ cho ta… Những thứ đó ta đều đã có được…”

♥ “Vân Phi đã trưởng thành rồi, cũng nên tìm một nữ nhân!”

“Tại sao nhất thiết phải tìm nữ nhân?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn nam nhân?”

“Đã yêu thì có gì không thể?”

♥ “Ta nói rồi, bất kể thứ gì, chỉ cần ngươi muốn, ta đều cho ngươi . . . . .” Nói đến tận đây, nụ cười ẩn hạ nơi khóe miệng Kỳ Nhi liền hiện lên một mạt tàn nhẫn, “Ngược lại, những gì ngươi không thích, vô luận cái gì, ta cũng sẽ giúp ngươi loại trừ. . . . . .” Bao gồm cả ta. . . . . .

♥ Thả tri quân, triêu tam nhi mộ tứ, tình đa tự hải đào, tam thê bất hiềm đa, tứ thiếp hoàn giác thiểu. Mạc vấn quân, tâm khiên ngã kỷ ti, thắng y hữu kỷ lũ, tình vĩ vạn thiên nhiễu, mạc thiêm phiền não tự. Quân mạc vấn, hà dĩ sinh tử hệ, hà cố sinh thế hứa, nam nhi tác thiếp thân, tử diệc hà túc cụ. Quân thả tri, ngã tâm bồ thảo tình, ngã tâm bàn thạch ý, bồ thảo chẩm khả bỉ, bàn thạch khởi khả nghĩ

[Dịch nghĩa:

Đã sớm hiểu lòng chàng, sáng có ba mà chiều lại thêm bốn, tình chàng mênh mang như ngọn sóng ngoài khơi, tam thê lại chê ít, tứ thiếp cũng vẫn còn ít. Chớ có hỏi chàng, tâm tư có chút nào nghĩ đến ta, tình thâm như ngàn mối dây, trói chặt lấy trái tim, chẳng cần phải lưu phiền não. Chàng cũng đừng có hỏi, vì cái gì sinh tử buộc cùng nhau, là vì cái gì? Sống đã như thế, thân nam nhi lại tác thiếp phận, vì sao đối diện vực sâu chân vẫn không lùi bước ? Chàng vốn đã biết, tình ta như hương bồ, lòng ta vững như bàn thạch, cỏ hương bồ sao có thể sánh, bàn thạch há có thể bằng?]

♥”Tình là thứ rượu ngon, chỉ tiếc, chàng đã uống quá nhiều”

♥“Không muốn cái gì? Giết ai? Là đang nói Kỳ Nhi sao? Hắn sao có thể không muốn Kỳ Nhi? Hắn muốn cực kỳ, muốn đến mức tâm quặn đau.”

♥ “Kỳ Nhi là Nam Lương nhân, Nam Lương có tề quân, Kì Nhi khả nguyện. . .”

♥ “Ta nguyện khuynh tẫn tất cả để đổi lấy nụ cười của ngươi”

♥ “Vì sao lạnh lùng như vậy? Vì sao không cười với ta một cái? Chỉ cần ngươi nở một nụ cười với ta, ta sẽ tin tưởng ngươi.”

♥ “Ôn nhu hôn lên từng sợi tóc, như trút xuống cả đời luyến ái say mê”

♥ “Hắn không phải là tiểu yêu tinh, hắn không có câu dẫn hôn phu của người khác, hắn chỉ muốn làm tề quân của một người, tề quân của Ngụy Vô Song, Ngụy Vô Song không thể không tin tưởng hắn!”

♥ “Ai vậy, đây là cái người đem hắn đau nhập tâm phế sao? Phu quân của hắn, bầu trời của hắn, nhưng hôm nay lại xem hắn như người xa lạ. Sự tồn tại của hắn đều là vì người này, nếu người này đã quên hết thảy, đã gạt bỏ tất cả, vậy hắn có nên biến mất…”

♥ “Đối với mỗi người bọn họ ngươi đều làm ra một bộ thâm tình si tình, thật làm cho người ta thấy ghê tởm! Một người chỉ có một lòng, như thế nào có thể dung chứa được bảy người, như thế nào có thể chia làm bảy phần!”

♥ ” Chỉ cần là ngươi thích, ta đều đem cho ngươi”

♥Kỳ Nhi quay đầu lại nhìn Tần Chính, thản nhiên nói: “Ngươi đã thú bảy người, thú thêm một thì ngại gì?”

“Kỳ Nhi….”

Hắn thật là khờ, thật là xuẩn, hắn như thế nào lại từng nghĩ Kỳ Nhi trong lòng oán hận sẽ sớm theo thời gian trôi đi, hắn như thế nào lại nghĩ chỉ cần ngang hàng đối đãi từng người, Quần Ngạo, Vân Phi, Sĩ Thần, Duy Nhất, Tiểu Lâm cùng A Kiệt bọn họ sẽ thỏa mãn.

♥ Kỳ Nhi nhìn bờ vai rộng của hắn một lúc, bỗng nhiên ôm chặt lấy, “Lão gia nhớ kỹ, kiếp sau ngươi phải gặp ta Ngụy Kỳ Nhi, kiếp sau nữa mới đến Lão nhị, lại kiếp sau nữa mới đến Lão tam…”

“Đời này vẫn không sợ, còn muốn có kiếp sau?”

“Sợ! Cho nên kiếp sau phải đòi lại…”

(Tam Thê Tứ Thiếp)

♥ “Lý Tùng Thanh, khanh có bằng lòng trở thành Tây Thi trong mắt trẫm không?”

♥ Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu… Người kia lại ở tại nơi hoa đăng đã lụi tàn… Người ta sao cứ bảo phải đốt đèn đi tìm một tình nhân hoàn hảo, nếu đã có một người tốt thì nên nắm chặt trong tay, đời này xem như không có gì phí hoài.

♥ Không có những tham luyến sân si đến kinh tâm động phách, không cần yêu đến thiên tàn địa tẫn, càng không hận thù đến nhĩ tử ngã hoạt. Mỗi một tình cảm từng giọt từng giọt rơi xuống trong thái bình thịnh thế như một đoá hoa mỹ lệ tiên diễm …

♥”Cho dù bầu trời có sụp xuống thì cũng đã có Hoàng đế đứng tại nơi cao nhất thay hắn gánh vác, để hắn có thể tiếp tục vô tư lự làm một Lễ bộ Thị lang. Như thế thật là hay biết mấy!Toàn tâm toàn ý giao phó cùng tin tưởng, ấy cũng là tình yêu to lớn nhất mà hắn có thể dành cho Hoàng đế.Nào, xem quan nhân ngài nói cái gì mà không công bằng chứ? Một người nguyện gánh vác, một người nguyện dựa dẫm, ai cũng có lựa chọn của riêng mình, có cái gì là không công bằng nào? Chỉ cần bản thân họ cảm thấy hạnh phúc khoái hoạt là đủ rồi, những kẻ qua đường ất giáp bính như chúng ta chẳng cần thiết phải xen vào làm gì.Thay Lễ bộ Thị lang gánh vác cả bầu trời rộng lớn là niềm hạnh phúc lớn nhất của Hoàng đế bệ hạ.”

(Mạch thượng hoa khai)

♥ Cho dù biết rằng, mối tình này sẽ không được thiên hạ chúc phúc. Cho dù biết rằng, hỉ đường này chỉ có mình ta và ngươi. Cho dù biết rằng, đây là bất luân chi luyến (mối tình hậu thế không dung) Nhưng mà —– ta yêu ngươi.

♥ “Không nói cho hắn, vậy ngươi vì hắn làm đích hết thảy không thấy uổng phí ? Hắn sẽ không cảm kích ngươi, thậm chí sẽ không nhớ rõ ngươi —— cho dù như vậy, ngươi cũng muốn gạt hắn?”

“Đúng vậy, ” Nhịn không được hỏi: “Ngươi như làm vậy, có đáng sao không?”

Cái kia nam nhân như vậy trả lời: ” Không phải là đáng giá hay không , mà chỉ có nguyện ý hay không.”

♥ “Người ta nói trăm năm ngoái đầu lại nhìn nhau mới được một kiếp kề vai. Vậy kiếp trước người ta phải cần bao nhiêu yêu thương quyến luyến mới được nhân duyên kiếp này…”

♥ “Đào chi vi ước, thương thiên làm chứng! Này tình– thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền–”

♥“Phương Quân Càn không thú thê, không sinh tử, chỉ cần Khuynh Vũ làm bạn cả đời này.”

♥ Chính, nhưng là phải, muốn xuống tay kia khắc, bỗng nhiên nghĩ đến…… Hồng trần bên trong, nhược thiếu ngươi, Khuynh Vũ có bao nhiêu tịch liêu……”

♥” Ta hội cùng ngươi, xem khắp thế gian cảnh đẹp.”

♥ “Rời đi ngươi, nơi nào mới là chốn trở về của ta?”

♥ “Ngươi…đã không thể đứng dậy, thì ta…sẽ ngã xuống cùng ngươi”

(Khuynh tẫn thiên hạ)

♥ Giang sơn đẹp như tranh, cũng không bằng được nụ cười của người. Cầm cương thúc ngựa, chỉ nguyện cùng quân tiêu dao thiên hạ.

♥ Cá vì sao lại thích nước?. . . . . . Bởi vì chung quanh đều là nước, cá có thể mặc sức rơi nước mắt, không bị người khác phát hiện nó đang khóc. . . . . . .

(Thùy Chủ Trầm Phù )

♥ ” Ngươi đi đâu cũng ko được phép. Đi rồi ta biết tìm ngươi ở đâu. Không cho ngươi đi, chỗ nào cũng ko được đi, ngươi phải ở lại đây, để mỗi lần ta mở mắt ra sẽ nhìn thấy ngươi !”

♥ “Triệu tiểu xuân sẽ không rời đi đông phương vân khuynh, vĩnh viễn cũng không hội. Cho dù trong thiên hạ cũng chưa nhân đối tiểu mỹ nhân cười, cũng có triệu tiểu xuân hội đối với ngươi cười. . . . . .cho dù trên đời này không ai đối vân khuynh hảo, cũng có tiểu xuân cả đời đối với ngươi hảo. . . . . .”

♥ “Trời xanh xanh, nước mênh mông, ta chỉ cần thấy mỹ nhân cười. Gió xuân thổi tới ánh tà dương, chỉ cần nhớ rõ ngươi rất đẹp.”

(Lãng đãng giang hồ chi dược sư)

♥ Cầm thú chính là cầm thú, qua một vạn năm vẫn là cầm thú!

♥ “Đúng vậy, nếu hài tử lớn lên thực sự trông giống ngươi, ta sẽ giết vợ của ngươi, vì ta đố kị với ả.”

♥ “Trên đời này, chỉ có đôi mắt là không thể nhìn vào. Khi đã nhìn, ngươi sẽ sống trong ánh mắt đó, không thể dứt ra được.”

♥”Trên đời này đẹp nhất ko phải là cao sơn lưu thuỷ, càng không phải cái gì gọi là yến sấu phì hoàn mà là – Nam Nhân”

♥”Trên đời này, ta hận nhất là đôi chân người, vì có chân, lúc người bỏ đi sẽ có thể dễ dàng bỏ đi”

“Hiên Viên Tĩnh nói hắn muốn cắt đứt hai chân của ngươi, nhưng ta thì hận nhất lưng ngươi.Vì khi ngươi bỏ đi, ta chỉ có thể thấy bóng lưng của ngươi…”

♥ Ba nghìn con sông nhỏ, sao biết ba nghìn con sông nhỏ muốn vào một gáo nước

♥ “Ta là người xấu xa nhất trên đời này, cho nên ngươi tuyệt đối không thể vì ta mà chết ở chỗ này. Ngươi chết sẽ lên trời, ta chết sẽ xuống đất, đến lúc đó ta chỉ có thể cả ngày ngửa đầu lên trời mà ngóng, chẳng phải rất thê thảm so với bây giờ sao?”

♥”Nếu ngươi muốn ở nơi này phụng dưỡng Phật tổ, ta sẽ ở nơi này để phụng dưỡng ngươi, được không?”

(Phong Lưu Quyển )

♥ “Ta là người duy nhất không bao giờ phản bội ngươi, thương tổn ngươi. Cho nên, yêu ta đi.”

♥ Nhân sinh phù phiếm như một giấc chiêm bao, mộng tàn tan biến như bọt nước, kiếp này sợ là thật sự phụ ngươi

Nếu được, kiếp sau ta thà làm một gốc cây trăm tuổi, một đời cô độc thanh tĩnh bên ngoài, trả lại một kiếp tình duyên cho ngươi..

♥ “Ngoài cửa có một ngưởi trẻ tuổi đến đòi nợ, nói ngài thiếu hắn đồ chưa trả.” “Đòi nợ?Người nọ nói như thế nào?” “Hắn nói, ngài thiếu hắn nửa thăng đậu đỏ, nửa thăng đậu đen.” ……… Đồ chưa trả? nửa thăng đậu đỏ, nửa thăng đậu đen? Tương tư đậu là một nửa đỏ một nửa đen , mà nửa thăng đậu đỏ thêm nửa thăng đậu đen cộng lại, chính là một thăng. . . . . . Nguyên lai, ta khiếm hắn đích, là cả đời tương tư . . . . . .

♥ “Yêu ngươi đến như vậy, đã đủ rồi chưa?”

♥“Cả đời này, Nhạc Thu Hàn ta yêu liền yêu không có nửa phần tiếc nuối. . . . . . Ngay cả chết. . . . . . Cũng thay ngươi uống một ngụm Mạnh bà thang. . . . . .”

♥ Tương thức vi duyến, tương tri định phân; tương luyến thành nhân, tương bạn thành quả. – “Biết rằng quen nhau là duyên, cũng biết sẽ phải chia lìa, biết rằng tâm đã yêu người nhưng cũng biết cuối cùng cũng chỉ là bạn.”

(Xuy Sầu)

♥ “Ở sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng;

Ở đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởi;

Ở đúng thời gian gặp gỡ đúng người, là cả đời hạnh phúc;

Ở sai lầm thời gian gặp được sai lầm người, là một đoạn hoang đường.

Buông tha cho một người thực yêu ngươi, cũng không thống khổ;

Buông tha cho một người ngươi thực yêu, mới là thống khổ;

Yêu say đắm một người không yêu ngươi, lại càng thống khổ.

Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách;

Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô pháp hiểu ý.

Lấy việc không cần quá để ý, lại càng không nhu đi cưỡng cầu,

Khiến cho hết thảy tùy duyên đi. . . . . .”

(Phong thả đình trú)

♥ Tất cả mọi người trên thế gian, đều cùng hít thở không khí trong lành, đều cùng đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ. Thế nhưng, kết cuộc của mỗi linh hồn lại không giống nhau, có linh hồn tràn ngập tình yêu, có linh hồn chất chứa thù hận. Nếu như trong lòng chứa đựng sự khoan dung, nó sẽ được ở trên những đám mây thuần khiết; nếu như trong lòng chứa đựng sự oán hận, nó sẽ chìm xuống vũng bùn đen kịt.

♥ Tất cả mọi người, nói thật thì trong lòng ai cũng có ma quỷ, rồi đến một ngày, nó sẽ lớn lên, lớn đến nỗi ta sẽ không thể chống đỡ được nữa, thế nhưng, quan trọng nhất, là bên cạnh ta vẫn có một thiên sứ nguyện ý cứu vớt ta… Dịu dàng như thế, thử hỏi làm sao ta không yêu thương?

♥ “Cậu nghiên cứu tâm lý người khác , còn tôi nghiên cứu tâm lý của cậu và chỉ tôi hiểu cậu thôi”

♥ “Yêu là gì ? Chưa ai dạy tôi cả . Cũng có lẽ đã dạy nhưng cũng có lẽ đã quên”

(S.C.I mê án tập)

♥ Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn?

(Đăng hoa bất kham tiễn)

♥ “có thể được yêu thương hoàng thượng, có khả năng được hoàng thượng sở yêu, là kiêu ngạo của cả đời thần”

( Thiên hạ võ trạng nguyên)

♥ “Tục ngữ nói rất đúng: nhu sợ cương, kẻ ác sợ kẻ ác hơn, càng hung tàn thì càng chán sống, càng chán sống thì da mặt càng dày”

(Sửu Hoàng)

♥ “Bất quá đánh bạc, ngàn vạn lần không cần so đo thắng thua, ngay từ đầu nên tự đặt ra điểm dừng, khi đã vượt qua dự toán, tốt nhất là không nên chơi thêm nữa.” “Làm chuyện gì cũng giống nhau, phải biết quay đầu đúng lúc. Thua cũng không sao, đáng sợ chính là không chịu nhận thua, cố bon chen để rồi càng thua nhiều hơn. Đạo lý này, ngươi hiểu chưa?”

(Hàng Không Bán)

♥ “Ngươi có thể yêu quyền lực nhưng không thể yêu người có quyền lực. Người có quyền lực có thể yêu cái đẹp nhưng không thể yêu người đẹp”

( Thiên Thần Chi Sủng)

♥ “Anh hy vọng em có thể lấy anh.” “. . . . . .” “Mãi cho đến khi rất già, vẫn bên anh cùng một chỗ.”

♥ Không mong được ghi tên trên cùng một tấm thiệp hồng, Chỉ mong tên người được khắc lên cùng một tấm mộ bia.

(Quân Tử Chi Giao)

♥ “Ngươi cái này tiểu bại hoại, nhiễu loạn liễu lòng đã nghĩ bào, đời này ngươi đều mơ tưởng, ta tuyệt đối sẽ không tha khai ngươi, dù cho yếu bẻ gẫy của ngươi cánh, đem ngươi vây ở ta bên người, cho dù ngươi khóc hướng ta cầu xin, ta cũng không buông tay, tuyệt đối!”

(Tường vân trục nguyệt)

♥ “Nếu như có kiếp sau, chúng ta nguyện trở thành một đôi chuột nho nhỏ. Ngốc dại mà yêu nhau, ngơ ngác mà sống cùng, vụng về tựa vào nhau, một đời ngây đần cũng chỉ bên nhau. Nếu như mình bệnh rồi, ta sẽ ôm mình trong tay, giúp mình uống thuốc diệt chuột.”

♥ “Cái gọi là “tình yêu”, là khi nhìn thấy đối phương, điều đầu tiên bạn mong muốn không phải là cùng họ lên giường, chỉ đơn giản là cánh tay mở rộng, tâm tư cũng mở ra, muốn ôm lấy họ, dung chứa họ vào lòng.”

(Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt )

♥ “Giữa sa mạc mênh mông, cất dấu vô số hạt cát. Mỗi người đều ở đó không ngừng tìm kiếm, nếu như ngươi may mắn, tới cuối cùng ngươi nhất định có thể tìm được một hạt cát thuộc về chính mình.”

( Sa lạp- Sa lậu)

♥ Quốc có quốc pháp, gia có gia quy

Trầm gia gia huấn, điều thứ nhất: Dung mạo thiếu muối, tuyệt không phải người Trầm gia.

Trầm gia gia huấn, điều thứ hai: Mỹ nhân trước mặt, thà rằng hốt nhầm, quyết không bỏ sót!

( Ngã Ý Tiêu Diêu)

♥ “Hiện tại bên nhau đâu thể bảo chứng được cả một đời có thể làm chim liền cánh, cây liền cành. Hiện tại yêu nhau đâu thể bảo chứng được cả một đời có thể tương luyến liên thông.”

♥ Nếu nhân tâm đã dễ đổi thay đến thế thì cần gì phải vì một phút ái tình nhất thời mà khẩn cầu tìm kiếm sự vĩnh hằng tuyệt đối?

(Tọa khán vân khời thì)

♥ Một kiếp phù sinh một kịch trường Đồng sàng dị mộng kịch thê lương Say sưa mộng cảnh ai người tỉnh Tỉnh giấc nồng say mộng kịch tàn.

(Phù sinh mộng)

♥ “Tùy tiện tin dễ bị tổn thương

Tùy tiện hứa cũng dễ làm đau lòng người”

♥ Yêu – không nhất thiết phải nói ra. Yêu – là hành động. Tâm tình đôi ta ngầm hiểu, sống – chính là để gặp gỡ, yêu thương và giữ lấy hạnh phúc cho riêng mình.

(Nhược Thụ)

♥ “Lần đầu tiên ta biết hắn không đến nhưng vẫn cứ đợi chờ.” – “Tuyết Khanh, là người muốn nắm bắt tâm tư của hoàng thượng, hay muốn chạm đến tâm tư của hoàng thượng? Nắm bắt, là muốn chiếm giữ người ấy, muốn người ấy vì mình. Còn muốn chạm đến, là vì yêu người ấy…”

♥ “Hồng trần chỉ có hai sự để hối tiếc, một là thứ ước ao suốt đời không có được, hai là thứ gần có được lại để vuôt mất đi…”

(Chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ)

♥ “Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt Do vị ly nhân chiếu lạc hoa. Bởi người ly biệt rọi cành hoa rơi”

♥ “Sinh mệnh con người như một bông hoa, có ngày nở rộ cũng có ngày héo tàn. Ta đã nghĩ, nếu như có thể làm cho lạc hoa đầy đất trở về trên cây, hắn…hắn có thể sẽ trở về..dù chỉ trở về cho ta nhìn một cái”

(Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt)

♥ ” Đến tột cùng cái gì là thiện ác?

Cái gì là yêu hận?

Thôi thôi.

Không ai lại đi miệt mài theo đuổi.

Đến cuối cùng, cũng chỉ bất quá, trần về trần, thổ về thổ.”

(Khách điếm lão bản)

♥ Phi Dật là một hạt bụi vương vào trong mắt hắn, khi giấu ở trong đáy mắt thì đau đến không thể thấy rõ sự vật trước mắt. Khi mình đã đem nó ra khỏi mắt rồi, lại không khỏi lệ tuôn mãi không thôi.

♥“Ngươi đã rất nhiều lần nói với ta lời xin lỗi. Nhưng là mỗi một lần, ta cũng đều trả lời ngươi không sao, sau đó vẫn ở bên cạnh ngươi không rời đi.”

♥ ” Khi yêu đừng bao giờ yêu trọn vẹn trái tim. Bởi tình yêu căn bản là bể khổ”.

( Tịch chiếu Huề Phương điện)

♥ Ta nguyện đem toàn bộ thiên hạ để đổi lấy cơ hội được cùng ngươi tay trong tay, hưởng thụ một cuộc sống bình lặng.

Từ nay về sau, ngươi chính là đế vương của ta. Góc sân nho nhỏ này chính là cơ nghiệp cả đời ta đeo đuổi.

Chỉ như thế mà thôi.

Bởi vì ngươi còn sống, trái tim của ta mới còn nơi mà quay về.

Ngươi còn sống là tốt rồi.

(Nịnh Thần – Địch Khôi)

♥ “Ta không tin hạnh phúc, ta tin ngươi…”

(Bị hưởng dụng đích nam nhân )

♥ “Nữ nhân xinh đẹp là tai họa. Nam nhân xinh đẹp là bi kịch”

(Tiền đồ vô lượng)

♥ “Thiên thư có viết: làm hoàng đế khó , làm minh quân càng khó, nhưng làm tiểu thụ mới là khó nhất”

(Thiên Thư)

♥ Con người ta có hai lần chết đi. Một là khi hồn lìa khỏi xác. Lần thứ hai là bị quên lãng.

(Đoạn tụ)

♥ Nước miếng có cái gì không tốt? Nước miếng cũng chia ba bảy loại, nước miếng của mỹ nhân chính là quỳnh tương ngọc dịch, trường sinh bất lão tuyền.

(Khổ mệnh tiểu bá vương )

♥ Ta đứng ở hắn bên người hồi lâu, khi hắn phát hiện của ta thời điểm, chỉ hỏi một câu:“Vị công tử này, chúng ta có từng quen biết?” Huyền minh thần cười sờ sờ đầu của hắn, lại hướng ta cười. “Chưa từng quen biết.” Ta hồi hắn cười, xoay người rời đi. Nếu ngươi đã quên ta, thuyết minh ngươi từng để ý quá ta. Có lẽ ngươi không thương ta, nhưng chỉ yếu ngươi từng để ý quá ta, kia đã muốn là đủ. Ta đã muốn có thể an tâm rời đi, buông kia một đoạn qua lại, an tâm làm một cái phiêu bạc giả. Ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngươi, là vì ta đã muốn buông xuống ngươi. Nhớ mãi không quên ngươi, Tư Đồ cảnh.

(khuynh thành song tuyệt-thất mạc thanh phàm)

♥ Ta cho dù thật đã chết rồi, nếu nhìn đến ngươi như vậy tình cảnh, cũng tất yếu nghịch thiên trở lại nhân thế. Quỷ trở giết quỷ, thần chắn thí thần.

( Dương thư mị ảnh )

♥ Chỉ cần ngươi vì ta rơi một giọt lệ. Ta sẽ có thể vì ngươi mà tiếp tục sống.

( Dữ thống hữu quan )

♥ Nếu ta là cái gạt tàn thuốc, thì ngươi chỉ có thể là tàn thuốc.

Bởi vì, ta yêu ngươi.

(Yên hôi)

♥ “Không, ta không muốn chết, trừ phi địa ngục có ngươi. . . . . .”

(Phong vô nhai)

♥ Ma quỷ thích phá hoại, chúng thích sự thù hận hơn tình yêu, nhưng ma quỷ không bao giờ nói dối, cũng không bao giờ phản bội, còn trung thành hơn cả những tín đồ trung thành nhất.

(Chuyện những con quỷ sa-tăng cô đơn)

♥ “Ta cái gì cũng có thể làm, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi.” “Ta muốn có gì đó thực quý giá.” “Trên đời bộ có thứ gì so với ta càng quý giá hơn sao ?”

(Thích Cố )

♥ Đói bụng thật lâu lúc sau, cái dạng gì thực vật đều là thiên đường.

Tịch mịch lâu lắm, không phải không thể chịu đựng được, chính là. . . . . . Có một người đột nhiên xông tới mang theo ấm áp, như vậy cảm giác không thể xa rời là không thể cự tuyệt a. Nếu là vẫn cô độc đi xuống trong lời nói, cũng không có cái gì cảm giác. Chính là. . . . . . Có có điều , so sánh lúc sau, mới giựt mình phát giác chính mình đúng là như thế tịch mịch. . . . . .

– –

Ngươi có biết hay không, kỳ thật ta thực tịch mịch?

(Bỉ ngạn)

♥ ” Mỗi một con diều, chỉ có một chủ nhân, nhưng chủ nhân lại có thể chính mình có vài con diều. Ngay cả chủ nhân và con diều trong lúc đó, đối với chủ nhân mà nói điều không phải tình duyên, mà là, thế thân!”

♥ “Trẫm chỉ có một tấm chân tình, nếu còn có thể phân chia cho vài người khác, vậy thì đã không phải thứ gọi là chân tình”

(Chỉ diên)

♥ “Đùa giỡn mỹ nữ gọi là vô chi hạ lưu. Đùa giỡn mỹ nam mới là tình thú phong lưu”

(Truy phong trục vân)

♥ Từ nay về sau , hằng đêm tôi đều bật đèn , soi sáng đường về nhà cho cậu

(Thiếu niên đích yêu ước)

♥ Nếu không phải bởi vì yêu đến mức tận cùng, lại như thế nào đau đến mức tận cùng? Nếu không phải bởi vì yêu đến mức tận cùng, lại như thế nào hoàn toàn bị lạc mình?

(Phong Nhiễm)

♥ “Chỉ là chính nàng cũng hiểu rõ, một đời người thử hỏi có bao nhiêu lần tám năm mà đem ra chờ đợi?

Năm tháng như dao cắt, chỉ vài lần thì con người đã già. Già đi rồi chỉ còn lại nhân tâm.

Ái tình có thể khiến cho lòng kiêu ngạo bị nghiền nát thành mảnh vụn, nhưng chờ đợi cũng có thể khiến ái tình trở nên tàn tạ thương tâm.”

(Đạp ca hành)

♥ Trèo cao té đau , trèo thấp té cũng đau , không trèo thì cười vào mặt mấy thằng té

(Vương gia đích thiếp thân thị vệ)

♥ “Tin tưởng anh, em không cần sợ hãi hay lo lắng bất cứ điều gì, không có ai có thể ngăn cản anh và em ở cùng nhau, đời này anh có được em, tất cả những thứ khác đều có thể từ bỏ, nếu ngày mai anh phải chết, thì di ngôn anh muốn lưu lại nhất định là anh yêu em, chỉ có thể là anh yêu em”

( 15P,7H,6SM)

♥ Thà ở địa ngục làm vương-Không ở thiên đường làm nô.

♥ Trong nhân sinh việc khiến người ta tuyệt vọng nhất -không-phải-là-cái-chết Mà là, chờ-đợi-cái-chết.

(Thiên thần hữu dực)

♥”Thật đấy. Em trước kia thường hỏi ông trời vì sao cứ luôn xui xẻo như thế. Hiện tại mới biết được, có lẽ vận may cả đời này của em, chính là dùng để, gặp được anh.”

(Bình đạm như thuỷ)

♥ Thiên đường cách địa ngục có bao xa?

Rất xa, xa đến mức khiến người tan xương nát thịt.

Rất gần, gần đến nỗi chỉ cần một câu nói, liền để người từ thiên đường rơi xuống địa ngục!

(Ân, không sao cả)

♥ Quân sinh ta chưa sinh,ta sinh quân đã lão; quân hận ta sinh trì, ta hận quân sinh sớm.

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão; hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão; ta li quân thiên nhai, quân cách ta hải giác.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão; hóa điệp đi tìm hoa, hàng đêm tê phương thảo.

[Dịch nghĩa:

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão; quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm.

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão; hận không sinh đồng thời, ngày ngày sùng quân hảo.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão; ta cách quân chân trời; quân cách ta góc bể.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão; hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm tìm cỏ thơm.]

♥ “Ta cho dù có phải đạp đổ thiên hạ, cho dù có phải san bằng Du quốc, cho ngươi có hận ta, ta cũng muốn ngươi ở lại bên ta mãi mãi không xa rời!”

( Khuynh tình)

♥ Gió muốn theo mây nên gió thổi

Ai ngờ gió thổi mây bay

Gió muốn ôm mây nên gió lặng

Có ai ngờ gió lặng vẫn xa mây

(Song tử tiêu)

♥ “Yêu khiến người kiên cường, nhưng không thể kéo dài mãi mãi, hận thì khác, trong lòng nếu hận, dây dưa suốt đời suốt kiếp, vậy nên ta muốn hóa yêu thành hận, quấn chặt lấy hắn ta cả đời.”

(Trường hận ca)

♥ “Từ nay về sau, giữa thiên quân vạn mã, có ta cùng ngươi song hành.”

(Chất tử )

♥ “Ta nguyện dùng suốt đời giúp ngươi… Hạnh phúc, thế nhưng ta kiếp sau kiếp sau cũng không nguyện tái kiến ngươi lần nữa.”

(Lưỡng trọng thiên)

♥ “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Chính là ai lại biết, bị nước chảy cắn nuốt hoa rơi không phải hạnh phúc ? Ai lại biết, chìm nổi trong nước chảy hoa rơi không phải hạnh phúc ? Có lẽ bị nước đánh sâu vào, bị nước bao phủ, chính là hoa rơi lớn nhất chờ mong.

Ta sớm mang thể xác và tinh thần trầm luân, nguyện ý nước chảy bèo trôi, bất luận hắn đem đem ta mang tới phương nào…”

(Vương Phi của ta là nam nhân)

♥ “Dù cho không thể lưu lại hậu thế thì đã sao? Dù cho bị thế nhân khinh bỉ lại thế nào? Yêu chỉ là yêu, nắm chặt liền không muốn buông tay ra nữa……”

(Đại giá quý phi)

♥ “Làm chủ nhân Bích Du cung thì có rất nhiều người có thể, nhưng làm người yêu của Trầm Nhạn Thạch lại chỉ có thể là ta. Ngươi nói ta muốn chọn nơi nào?”

( Tiều tụy đông phong)

♥ “Thế gian dù có ngàn thứ vạn thứ cầu không được, bình bình đạm đạm mà qua cả đời không hẳn không phải là một loại hạnh phúc”.

♥Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư. Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti. Không nhất lũ dư hương tại thử. Phán thiên kim du tử hà chi. Chứng hậu lai thì, chính thị hà thì. Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì.

[Dịch nghĩa:

Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ tương tư Thân như mây bay, tâm như tơ bay, hơi thở mong manh Trong không trung một làn dư hương Nhớ mong thiên kim lãng tử phương nào Khi tương tư, chính là lúc nào Khi đèn nửa tối, khi trăng nửa sáng]

♥ Đối với một người tịch mịch mà nói, một chút ôn nhu, cho dù biết rõ không phải là thật, cũng sẽ nổi lên tâm tham luyến. . . . . .

(Hoàn khố)

♥ “Tình cảm dù thế nào cũng đều có một giới hạn. Chỉ một người ôm ấp, liệu có thể sưởi ấm nó được bao lâu”

♥ “Chân tâm cũng muốn được đáp lại bằng chân tâm, bằng không chỉ có tử tâm”

(Tư phàm)

♥ “Hẹn thề cùng ngươi tam sinh tam thế, đáo đầu nhìn lại, chỉ một kiếp này cũng không thể giữ lời”

(Âm trần tuyệt)

♥ “thích cái gì đó thì ngàn vạn lần không nên đánh mất. Một ngày kia nếu mất đi rồi, thì dù có tìm được một vật khác giống y như đúc, có lẽ còn tốt hơn nữa, nhưng đều sẽ nhớ đến cái đã mất đi. Người ta sống mà trong lòng cứ hoài tiếc thì cả đời sẽ không được vui vẻ.”

♥ ” Con người ta xét cho cùng rồi cũng chẳng biết mình sẽ đi được bao xa, gặp được những người như thế nào, vậy nên, cứ mỗi khi gặp được chuyện vui nhất định phải ghi nhớ cho thật rõ, biết về sau liệu có gặp được người nào đó đối xử tốt với mình hơn thế hay không?”

♥ “Thứ được gọi là tịch liêu, có khi sẽ đến mà không hề báo trước. Đối với những người đã có thói quen một mình tồn tại thì cả đời cũng không cảm thấy tịch mịch. Nhưng nếu có một ngày, ngươi chợt phát hiện bản thân muốn ở cạnh bên một người khác, vậy khi ấy ngươi sẽ hiểu được thế nào là cô đơn.”

♥ Những thứ như nhân tâm, tới nhanh, đi còn nhanh hơn. Nhân tâm không hề chịu chi phối, nhân tâm của mỗi người chỉ thuộc về cá nhân người đó, ngươi tốt với hắn, hắn do do dự dự với ngươi, ngươi lưỡng lự với hắn, hắn lập tức rời bỏ ngươi. Cho nên giang sơn và nhân tâm, kẻ nào muốn có toàn bộ là rất ngu muội, bởi kết cục khó tránh khỏi tịch mịch

(Hoàng Bán Tiên)

♥ Thà rằng giết y, làm bạn y, hãm hại y, hủy diệt y, cũng không chịu được thế giới của hắn không có y.

Thà rằng hắn tổn thương y, làm y đau, làm y thẹn với thế nhân, làm y mất đi hết thảy, cũng không chịu được cùng y vĩnh viễn trở nên người xa lạ.

(Thiên sơn mộ tuyết)

♥“Chân tình đâu nhất thiết chỉ dành cho mỹ nhân, yêu giang sơn rồi lại thích mỹ nhân, đó là hôn quân, vì chân tình mà từ bỏ giang sơn mới đích thực là nam nhân.”

(Quốc tương gia thần toán)

♥ Cái gì gọi là yêu hận, cầu không được, bỏ không nỡ, yêu không được, hận không đành…

(Diễm Qủy)

♥ ” Nhân sinh bất quá chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng cũng có thể là vĩnh hằng, ngọt ngào cùng cãi nhau không ngừng mà lần lượt thay đổi thành bình thản. Trong sự bình thản đó, chỉ cần hai người yêu nhau cùng dựa sát vào nhau, tay nắm tay cùng nhau đi đến cuối cuộc đời, thì đó chính là hạnh phúc.

Yêu, bất quá chính là có thể mãi mãi được nắm tay nhau, như thế mà thôi.”

(Anh yêu em)

♥ Cho ta một chén vong tình thuỷ. Đổi lấy một đêm không rơi lệ. Tất cả chân tâm chân ý. Mặc cho gió thổi mưa bay. Nỗ lực yêu người không được hồi đáp…

Cho ta một chén vong tình thuỷ. Đổi lấy một đời không bi thương. Cho dù ta có uống say. Cho dù tim ta có tan nát. Cũng sẽ không thấy ta rơi lệ nữa…

(Đừng chạy lão sư)

♥ Đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, Khai Dương luôn đứng ở trên cầu, hỏi cùng một vấn đề tương đồng. “Ngươi đang đợi người à?” Nhận được một cái gật đầu trả lời, liền hỏi tiếp, “Đợi ai?” “Thiên Hoàng.” “Đợi hắn làm cái gì?” “Ta phải đợi y, ta có lời muốn nói với y…” “Nói cái gì?” “Ta yêu y.” … “Ngươi đang đợi ai?” “Không nhớ.” “Vậy hà tất đợi nữa?” “Bởi vì có chuyện nhất định phải nói.” “Nói cái gì?” “Nói với người đó, ta yêu y.”

(Vong Xuyên)

♥ Mười hai năm trước tuyết như dương hoa Mười hai năm sau dương hoa như tuyết Mười bảy năm trước vui đùa bên nhau Mười bảy năm sau xương khô dưới mộ Giang hồ sóng gió Thử thách kẻ chung tình…

(Nhất đao xuân sắc và Đại phách quan)

♥Nhân sinh thống khổ nhất không phải là hai người yêu nhau mà mỗi người mỗi ngã… mà là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

(Thiên Nhai)

♥Trên thế gian này, cụm từ bi ai nhất là ‘nếu như’.

(Bạch công tử)

♥ Yêu, là tình cảm có thể khiến lòng người trở lên ấm áp, tốt đẹp.

Cầu cho những người hiện còn độc thân sẽ sớm tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Cầu cho những người hữu tình trong thiên hạ sẽ sớm trở về bên nhau.

(Thần vô chi tế)

♥ Chim sẻ an ủi mổ mổ khuôn mặt chim sẻ thất tình, thâm tình nỏi: “Ta nói ta thích ngươi, ngươi có nguyện ý cùng ta bạch đầu giai lão, sau đó đoạn tử tuyệt tôn không?”

(Điểu ngữ chuyên gia)

 

♥”Tuy đói khát khiến cậu nôn nóng, đói khát đang kêu gào trong đầu cậu, nhưng không thể sốt ruột, loại sự tình này gấp không được. Nếu muốn ăn, tất nhiên phải ăn một lần và ăn được mãi. Chỉ có thể ăn một bữa, thế gọi là phế vật.”

(Đại Mễ Tiểu Mạch)

♥“Phụ nữ, là một sinh vật rất kỳ diệu. Bọn họ trong cùng một lúc nảy sinh ra rất nhiều vấn đề khác nhau, như khát vọng bị cường quyền cướp đoạt cùng chinh phục… Nhưng điều kiện đầu tiên, là cái “cường quyền” này phải thật anh tuấn. Bất quá, thời đại thay đổi, định nghĩa về anh tuấn của ngày hôm nay không phải là các đường cong như đao khắc, cơ thể rắn chắc cơ bắp cuồn cuộn, làn da ngăm đen màu mật ong… mà là một khuôn mặt đẹp, hoa lệ, đường hoàng, nửa chính nửa tà, nguy hiểm mà mê hoặc…”

♥ Tình yêu, chính là thứ ký diệu như vậy.

Tựa như hệ thống chính trị, phải nhu, nếu cứ cương, cứ độc tài – tựa như phát xít Đức, Nhật – thì cuối cùng cũng sẽ sụp đổ, tình yêu chính là nhu hòa như vậy, bao dung, bình đẳng, ấm áp, kiên trì cùng biết co biết giãn.

Dục vọng, không thể chối cãi, sẽ làm tình yêu sâu sắc hơn, nhưng dục vọng, dù thế nào cũng không phải là tình yêu.

Nếu cứ chưng ra bộ mặt độc chiếm, đem người kéo tới bên giường, XX rồi OO, OO rồi lại XX, XO rồi OX, thì đó không gọi là yêu, đó gọi là cưỡng bức.

(Bất phong ma bất thành hoạt)

 

♥ “…Chúng ta cho là mình cái gì cũng không có, kỳ thực chúng ta cái gì cũng có, chỉ là thời gian có được quá dài, tự mình quên mất mà thôi.

Mất đi là một quá trình dài dòng, hỗn loạn trong hồi ức, mất đi trong nháy mắt ko đáng sợ, đáng sợ chính là trong năm tháng dài dòng tương lai vẫn không thể quên.

Cho nên, năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng”

(Thái Thượng Hoàng)

♥Ta dạy cho người ta thích cách làm cách nào để yêu một người, nhưng đáng tiếc… người y yêu lại không phải ta.

(Quỳnh Thương)

Bình chọn

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Những Câu Nói Hay Trong Đam Mỹ =))

Đây là mấy câu ta sưu tầm được, cảm thấy hay hay thì post lên chứ ta cũng không nhớ nó nằm ở truyện nào a ~ Nhiều câu ta dịch nghĩa theo sự hiểu biết của mình *mà hiểu biết của ta thì hạn hẹp a ~* nên có gì sai sót mong các vị bằng hữu thông cảm bỏ quá cho tại hạ ~ Hân hạnh nhận được sự góp ý a ~

_”Thế gian dù có ngàn thứ, vạn thứ cầu không được. Bình bình đạm đạm mà qua cả đời không hẳn không phải là một loại hạnh phúc.”

[Hoàn khố – Công Tử Hoan Hỉ]

_”Này hỡi cậu bé có đôi mắt màu trà!

Cậu thấy gì qua đôi mắt ấy?

Khi tình yêu chất chứa dối lừa…”

_”Cho dù cùng nhau già đi, cùng nhau chết, vẫn tốt hơn là phải đi một mình trong vạn kiếp luân hồi, quay đầu lại chỉ có cô độc và mất mát.”

[Không nhớ rõ , sẽ bổ sung sau =.=!]

_”Cái gì gọi là yêu hận? Cầu không được, bỏ không nỡ. Yêu không được, hận không đành.”

[Diểm quỷ – Công Tử Hoan Hỉ]

_”Ta biết tình yêu có thể không lâu dài nhưng ta nghĩ sẽ thích ngươi đến khi ta không còn thời gian nữa.”

[Không nhớ rõ , sẽ bổ sung sau =.=!]

_”Đào chi vi ước, thượng thiên làm chứng: Tình này, thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền.”

[Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa – Thương Hải Di Mặc]

_”Tùy tiện tin rất dễ bị tổn thương. Tùy tiện hứa dễ làm đau người.”

[Nhược Thụ – Vainy]

_”Thiên hạ giang sơn ta cùng ngươi chung hưởng

Thế gian khoái sự ta cùng ngươi phân thường

Duy có tai ương chỉ mình ta cáng đáng.”

[Phượng vu cửu thiên – Phong Lộng]

_”Ngươi muốn sự vĩnh hằng sông cạn đá mòn, ta cho ngươi vĩnh hằng. Ngươi muốn một thoáng mỹ lệ, ta liền cùng ngươi hủy diệt.”

[Phượng vu cửu thiên – Phong Lộng]

_”Không mong được ghi tên trên cùng một tấm thiệp hồng. Chỉ mong được khắc lên cùng một mộ bia.”

[Quân tử chi giao – Lam Lâm]

_”Ngươi phụ cả thiên hạ, cũng sẽ không phụ hắn.”

[Diểm quỷ – Công Tử Hoan Hỉ]

_”Có thể nào không oán hận? Kết quả là, ta vứt cả lương tri, cả snh tử để đổi lấy thiên hạ. Đối với ngươi mà nói, bất quá cũng chỉ là lễ vật qua tay tặng người khác…”

[Diểm quỷ – Công Tử Hoan Hỉ]

_”Thời gian qua đi, ngõ nhỏ giải tỏa thành chung cư, hàng xóm thân thiết đổi thành người lạ…Hắn cũng đi rồi, ta nhớ hắn…Tivi đen trắng đổi thành tivi màu, tình người lại quay về đen trắng…”

[Ô Long Viện – Au Yao Hsing *không phải đam mỹ a ~]

_”Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu… Người kia lại ở tại nơi hoa đăng đã lụi tàn…

Một kiếp sa chân, muôn kiếp hận.

Ngoảnh đầu cơ nghiệp ấy trăm năm…

Không có những tham luyến sân si đến kinh tâm động phách, không cần yêu đến thiên tàn địa tẫn, càng không hận thù đến nhĩ tử ngã hoạt. Mỗi một tình cảm từng giọt từng giọt rơi xuống trong thái bình thịnh thế như một đóa hoa mỹ lệ tiên diễm mà họ luyến tiếc cả một đời..

[Mạch thượng khai hoa – Hắc Bạch Kiếm Yêu]

Bạn đang xem bài viết (Đề Cử/ Đam Mỹ) Tình Yêu Đau Dạ Dày – Điệp Chí Linh trên website Boxxyno.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!