Cập nhật thông tin chi tiết về Đá Mỹ Nghệ Anh Đức mới nhất trên website Boxxyno.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Đá mỹ nghệ Anh Đức Những lời Phật dạy bằng Tiếng Anh ý nghĩa nhất, thức tỉnh lương tri con ngườiNhững lời Phật dạy bằng Tiếng Anh ý nghĩa này sẽ vừa giúp bạn cân bằng được cuộc sống, vừa giúp bạn có thêm vốn từ vựng tiếng Anh phong phú. Lời Phật dạy về lời nói khi nóng giận: Tâm tốt nhưng miệng không tốt, phú quý nào rồi cũng tiêu tan Lời Phật dạy về mẹ chồng nàng dâu: Tốt với người trước rồi mọi sự sẽ êm Tiếng Anh ngày càng phát triển và bạn có thể làm mọi việc thông qua song ngữ Anh – Việt. Điều này sẽ góp ích rất lớn trong việc cải thiện vốn từ vựng cũng như tăng cường sự tự tin của bạn. Đạo Phật đề cao sự hạnh phúc trong nội tâm mỗi con người chứ không hẳn là triết lý quá cao siêu, chính vì thể nó dễ ghi vào lòng người, dễ ghi nhớ. Việc dành thời gian để ngẫm nghĩ về những lời răn dạy của Đức Phật bằng cả hai ngôn ngữ Anh và Việt, sẽ vừa giúp bạn cân bằng được cuộc sống, vừa giúp bạn có thêm vốn từ vựng tiếng Anh phong phú.
1. Every evil never doing – And in wholesomeness increasing – And one’s heart well-purifying – This is the Buddhas’ Sasana!
Không làm các điều ác – Gắng làm các việc lành – Luôn tu tâm, tịnh ý – Đó là lời Phật dạy!
2. Peace comes from within. Do not seek it without.
Thanh bình đến tự lòng ta, đừng tìm kiếm nó bên ngoài.
3. The greatest crime in life is disloyalty to parents.
Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu.
4. Hatred does not cease by hatred, but only by love; this is the eternal rule.
Thù hận không chấm dứt được bằng thù hận, mà chỉ bằng tình thương. Đây là lẽ muôn đời.
5. The greatest enemy in life is the self.
6. Better than a thousand hollow words, is one word that brings peace.
Một lời bình yên tốt hơn nghìn lời sáo rỗng.
7. Words have the power to both hurt and heal. When words are both true and kind, they can change our world.
Lời nói có sức mạnh vừa gây tổn thương, vừa có thể chữa lành. Những lời nói vừa chính xác, vừa tử tế có thể thay đổi cả thế giới.
8. The greatest gift in life is acceptance and forgiveness.
Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung.
9. You will not be punished for your anger, you will be punished by your anger.
Bạn sẽ không bị trừng phạt bởi cơn nóng giận của mình, chính cơn nóng giận là một sự trừng phạt với bản thân bạn rồi.
10. The greatest pride in life is recovering from failures.
11. However many holy words you read, however many you speak, what good will they do you if you do not act on upon them?
Bạn có đọc bao nhiêu từ thánh thiện, nói bao nhiêu lời cao cả đi nữa thì có tốt chăng nếu không làm theo chúng?
12. The greatest pity in life is self-belittlement
Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti.
13. There are two mistakes one can make along the road to truth: not going all the way, and not starting.
Có hai lỗi lầm con người có thể mắc phải trên con đường dẫn đến chân lý: không tìm hết các lối đi và không chịu bắt đầu.
14. The greatest bankruptcy in life is hopelessness.
Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng.
15. There has to be evil so that good can prove its purity above it.
Phải có cái ác để cái tốt có thể chứng tỏ sự thuần khiết của mình.
16. Rule your mind or it will rule you.
Làm chủ suy nghĩ của bạn hoặc nó sẽ làm chủ lại bạn.
17. The greatest error in life is to lose oneself.
Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình.
18. The greatest wealth in life is health and wisdom.
Tài sản lớn nhất của đời người là sức khoẻ, trí tuệ.
19. The greatest debt in life is affection and love.
20. The greatest weakness in life is lack of awareness.
Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết.
21. The greatest consolation in life is charity.
An ủi lớn nhất của đời người là bố thí.
22. The greatest ignorance in life is deceit.
Ngu dốt lớn nhất của đời người là sự dối trá
23. The greatest failure in life is vanity.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
24. The greatest tragedy in life is jealousy.
Bi ai lớn nhất của đời người là ghen tị. Hi vọng thông qua những lời Phật dạy bằng Tiếng Anh ý nghĩa ở trên, độc giả sẽ có cái nhìn lạc quan, vui vẻ hơn vào cuộc sống này. Dù có bao chông gai bão tố, cũng đừng tự làm tổn thương bản thân mình, bởi mọi chuyện luôn có cách giải quyết, chủ yếu là do bạn nhìn nhận chúng với thái độ như thế nào thôi. Tuệ Tâm (TH)
Phật Dạy: Hãy Tha Thứ Cho Người Làm Tổn Thương Bạn, Bởi Đó Đều Là Người Tới Để Độ Bạn! Đá Mỹ Nghệ Anh Đức
Đá mỹ nghệ Anh Đức Phật dạy: Hãy tha thứ cho người làm tổn thương bạn, bởi đó đều là người tới để độ bạn! Giáo lý của Đức Phật dạy rằng, hãy tha thứ cho người làm tổn thương bạn bởi người khiến bạn đau khổ lại chính là người mang phước lành đến cho bạn. Cái kết bất ngờ khi tìm hiểu Đức Phật có phản đối chuyện yêu đương hay không? Đức Phật trả lời câu hỏi: Thần linh có tồn tại không?
1. Những người bạn gặp đều đã được số mệnh an bài
Lời Phật dạy rằng, không ai là vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc đời của bạn cả, sự xuất hiện của mỗi người đều có nguyên do, đều đáng được cảm kích. Trên thế gian này, bạn gặp gỡ ai, quen biết ai, bỏ lỡ ai. Tất cả đều đã được sắp đặt. Trong kinh Pháp Hoa đức Phật có dạy: “Chư pháp nhân duyên sanh, chư pháp nhân duyên diệt”. Nghĩa là: các pháp được sanh ra từ duyên, cũng tùy duyên mà bị hoại diệt. Dù là loài hữu tình hay vô tình đều không ngoài quy luật ấy. Vạn vật trên thế gian đều do nhân quyên dắt định, vô duyên không tụ, không nợ không đến, sinh ra hay mất đi đều có nhân quả duyên phận quyết định.
2. Có thiện duyên thì cũng có ác duyên
Cuộc đời mỗi người không thể chỉ gặp toàn thiện duyên, cũng như ta không thể được tất cả mọi người yêu mến. Sẽ luôn có những kẻ ghen ghét, chê bai, giễu cợt ta. Những kiểu người đó luôn dùng tổn thương của người khác để đổi lấy niềm vui cho mình, khiến ta sinh ra lòng oán giận, thù ghét những kẻ đó. Ác duyên trong đời, đó chính là nhân duyên quả báo mà ta đã gây ra từ kiếp trước và nay phải chịu hậu quả. Cũng giống như ta đã gieo trồng cái cây quả ác này, cho nên hôm nay mới phải nhận kết cục thảm hại như thế. Tựa như câu nói: “Họa phúc không tự đến, đều do người tự mình gây ra”. Người khác đối xử với chúng ta ra sao, đó chính là luật nhân quả của ta; chúng ta đối đãi với mọi người thế nào, đó chính là tu hành của ta. Người mình từng mang ơn thì vừa trông thấy đã cảm mến, yêu quý. Người tạo oán thì trông thấy lập tức bực mình và chán ghét. Con người chúng ta do tạo các nhân duyên cả thiện lẫn ác sanh ra nên mới phải chịu đựng những điều đó. Mọi thứ đều từ duyên mà ra, rồi cũng từ duyên mà tan. Đủ duyên thì còn, cạn duyên thì hết. Khi nhân duyên còn thì có phá hoại cỡ nào cũng không hỏng được, khi duyên hết thì dù níu kéo ra sao cũng vẫn tan.
Đừng bỏ lỡ: Ác duyên phúc phận thành duyên thiện, tiểu nhân chuyển vận lại thành quý nhân
Muốn xóa bỏ ác duyên, trước hết hãy có lòng sám hối. Sám hối về những tội nghiệp gây ra khi trước, xóa bỏ oán hận, tăng phúc đức bồi đắp trí huệ. Lắng nghe lời Phật dạy về sám hối, phải biết “hối” mới mong nhẹ nghiệp. Thứ hai là phải kết thiện duyên với người khác, đối xử hòa nhã với mọi người, nghĩ đến lợi ích chung, bớt lợi riêng mình. Ngoài ra, còn một điều bạn cần ghi nhớ là, đừng gây thù chuốc oán, cũng đừng ăn miếng trả miếng. Làm vậy chẳng khác nào bạn và những kẻ tiểu nhân đó giống hệt nhau. Làm người cần phải có nhân cách cao thượng, tấm lòng quảng đại, biết nhẫn nhịn khi cần, nếu không sẽ tự mình hại mình, làm tổn hại đến phúc báo của bản thân. Khoan dung độ lượng mang lại phúc báo suốt đời. Một hôm Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: Ở đời, có người đánh tôi, mắng tôi, làm nhục tôi, khi dễ tôi, dọa tôi, gạt tôi, chê tôi, khinh tôi, ăn hiếp tôi, cười ngạo tôi cho đến đối xử khắc nghiệt với tôi, thì phải xử trí như thế nào? Thập Đắc đáp: Chỉ cần nhịn nhục họ, kính họ, sợ họ, tránh họ, nhường họ, khiêm tốn với họ, không chống cự họ, không cần để ý đến họ, rồi chờ ít năm ông hãy nhìn họ xem. Chúng ta phải tin tưởng vào nhân quả báo ứng trên đời này có tồn tại. Thiện hay ác đều sẽ có báo, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi. Vậy nên, hãy tha thứ cho người làm tổn thương bạn. Chẳng cần phải đánh trả hay báo thù, tự có nhân quả định đoạt. Người ức hiếp bạn, trời cao tự khắc thấu. Chỉ cần là chính mình, mọi sự còn lại trời cao tự khắc an bài.
3. Hãy tha thứ cho người làm tổn thương bạn
Theo giáo lý của đạo Phật, sở dĩ ta có mặt trên thế gian này là do chúng ta đã tạo nghiệp thiện hoặc nghiệp ác, cho nên ta xuất hiện ở kiếp này là để trả nghiệp. Trả hết rồi mới có được cuộc sống an vui, trả càng sớm thì càng nhanh đón nhận hạnh phúc. Những người làm tổn thương tới ta, người khiến ta bất mãn chính là đến để giúp ta trở nên hoàn thiện hơn. Sau khi vượt qua, ta sẽ trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Đa số mọi người khi bị mắng chửi, bị ức hiếp đều có tâm lý muốn đối phương cũng phải chịu đựng giống như mình. Tuy nhiên, khi ta chịu đựng được những lời chửi rủa này, ta sẽ nhận được phúc báo. Người nhân hậu ắt có phúc báo sâu dày. Hãy học theo đức độ đại từ bi của Phật Di Lặc, trí tuệ thể hiện ở tấm lòng bao dung quảng đại tựa biển khơi, không so đo tính toán với tiểu nhân, tự tại vô âu vô lo. Tha thứ cho người khác cũng chính là tha thứ cho bản thân mình. Cứ mãi dây dưa, người đau khổ cuối cùng chỉ có mình mà thôi. Từng có người viết ở bên cạnh tượng Phật Di Lặc câu đối: “Đại đỗ năng dung, dung thiên hạ nan dung chi sự. Khẩu khai tiện tiếu, tiếu thiên hạ khả tiếu chi nhân”. Nghĩa là: Bụng lớn bao dung những sự việc mà thiên hạ khó kham nhẫn trong đời; miệng thường cười, cười với người đáng cười trong thiên hạ. Đây chính là tinh thần nhập thế với tâm giải thoát tự tại của hóa thân Bồ Tát Di lặc trên thế gian. Ngài có tấm lòng bao dung mọi chuyện trong thế gian mà tâm không bị ô nhiễm. Miệng của Ngài thường cười với tấm lòng hoan hỉ và dìu dắt mọi người trở về với đạo lý giác ngộ. Cười đây không phải sự châm biếm, đó là nụ cười xuất phát từ năng lực tâm từ bi và trí tuệ của bậc thánh giả. Cho nên đối mặt với người tổn thương mình, phản kích là bản năng của con người. Nhưng giữ được bình tĩnh mới là cảnh giới tu hành cao quý. Dù là thiện duyên hay ác duyên, hết duyên mọi thứ sẽ tàn cuộc. Sống trên đời, hãy làm một người trí tuệ nhưng biết “giả khờ”, bởi người biết giả khờ mới giành chiến thắng sau cùng. Đừng quá so đo, đừng nhỏ mọn cố chấp hay hơn thua ăn đủ. Dù là cuộc hôn nhân không êm ấm, hay tiểu nhân lăm le bên cạnh, học cách buông tay, không dây dưa, hết thảy cứ để tùy duyên. Chỉ cần làm việc của mình, giữ một trái tim thiện lương, sửa chữa lại hết thiện nghiệp. Mọi việc ta làm, đều có trời cao chứng giám. Bạn chỉ cần sống tốt, trời xanh tự có an bài. Thái độ làm người của bạn ra sao thì sẽ thu hút những kiểu người tương tự đến bên cạnh. Đừng cố thay đổi người khác, hãy thay đổi chính bản thân mình. Dùng hành động thực tế để cảm hóa và chiếm lòng tin của người khác, đó mới là việc làm sáng suốt. Với người gây tổn thương cho bạn, đừng oán hận làm gì.
Lam Lam
Anh Có Thích Nước Mỹ Không
Tên tác phẩm: Anh có thích nước Mỹ không Tác giả: Tân Di Ổ Dịch giả: Trần Quỳnh Hương Đơn vị phát hành: Bách Việt Books “Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.”
“Ai yêu trước, người ấy sẽ thua”.
“Anh đối xử với cô không bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô dành cho anh, nhưng xét cho cùng tình yêu không phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết pải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lại năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, không phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?”
“Chính cô là người quyết định yêu, không ai ép cô, thế nên chỉ cần dồn mọi tâm huyết để yêu, không phải lúc ở bên anh cô cũng thấy vui đó sao? Tuổi xuân có hạn, điều này không sai, nhưng cô càng không thể phí hoài tuổi xuân trong sự do dự và chờ đợi. Vì cô không biết vài năm nữa, cô có còn được trẻ trung đáng yêu như bây giờ hay không, có còn can đảm bất chấp tất cả như hiện tại hay không? Vậy thì tạo sao không tranh thủ hiện tại, tranh thủ lúc cô vẫn còn đang có những cái cần có để yêu hết mình?”
“Hiện thực chính là những điều tàn nhẫn như vậy đấy, nó luôn luôn hủy diệt niềm tin của bạn trong lúc bạn không hề hay biết, hủy diệt những lời hứa mà bạn tưởng rằng bạn có thể thực hiện. Trưởng thành là gì? Khi một đưa trẻ biết kim cương đẹp hơn hạt pha lê xinh xắn thì đứa trẻ này đã trưởng thành, Trần Hiếu Chính hiểu được điều này sớm hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.
Cô gái mà anh yêu trong sáng ngây thơ, cô yêu tất cả những điều tràn đầy thú vị, không biết buồn khổ là gì, cô là Ngọc diện Tiểu Phi Long quả quyết dũng cảm, người đàn ông của cô, phải đem lại cho cô một bầu trời bao la. Còn anh, anh chỉ có một mái hiên tồi tàn. Dĩ nhiên, chỉ cần anh muốn, anh tin là cô sẽ mãi mãi ở bên anh, không hối hận, nhưng khi vị ngọt của tình yêu nhạt phai, trước những trăn trở, lo toan trong cuộc sống, liệu có vì anh mà cô biến thành một người phụ nữ tiều tụy và thực dụng hay không? Anh khẽ rùng mình, nếu có một ngày như thế, anh sẽ căm hận chính bản thân mình – một điều đáng sợ hơn là khi ngày đó đến, anh sẽ căm hận cô.
Những lời mẹ nói đều rất tàn nhẫn, nhưng bà nói đúng, sự lựa chọn của anh chính là giữa bản thân anh và Trịnh Vi. Anh nhìn bàn tay mình đang chầm chậm dỡ ngôi nhà ra thành từng mảnh vụn – thực ra sự lựa chọn đã ở trong lòng anh từ lâu.”
…
“Vi Vi, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng”.
“Xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.”
“…Con gái là gì cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải hoàng tử hành tây trong truyền thuyết thôi. Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, chảy nước mắt; cuối cùng cậu mới biết rằng, hóa ra hành tây không hề có trái tim”.
“Hoàng tử hành tây không có trái tim… nhưng nếu không thử, không rơi lệ, làm sao biết nó không có trái tim?”
“Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.”
“Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng.
Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?”
“Biết làm thế nào, sau buổi chia tay với anh ở sân vận động, ngủ một giấc dậy, cô cảm thấy trời như sập xuống. Nhưng mở cửa sổ ra, sau cơn mưa bầu trời rực rỡ làm sao, dòng người đi qua cửa sổ bận rộn, mỗi người mỗi vẻ, hoặc buồn, hoặc Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó, trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời. Nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp tục với dòng chảy của mình.”
“Tớ không khóc, tớ sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua”.
“Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.”
“Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại.
Không sai, cô yêu Trần Hiếu Chính, trước kia yêu, hiện tại vẫn yêu. Nhưng anh nói đúng, con người phải biết yêu mình trước, có phần đắng, nếm một lần là đủ rồi.”
…
“Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.”
“… Có lúc, cô thầm hỏi, tại sao chúng ta không thể lựa chọn ký ức cho mình, ghi nhớ niềm vui, quên đi nỗi buồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dù thế nào đi nữa cô vẫn yêu anh, chính vì yêu, mới có thể vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay. “
” Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác.”
“Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng không phải là cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời, lau khô nước mắt, sáng mai chúng ta đều phải đi làm.”
“Giống như trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.”
“Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng lành.”
“Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô.”
“…Có bao nhiêu tình yêu để có thể chịu đựng những cái buông tay hết lần này đến lần khác….”
” ‘Tại sao em cứ phải mở mắt? ‘ ‘Em muốn ghi nhớ ánh trăng đêm nay’. Đúng vậy, trăng hôm đó rất sáng, bầu trời không một ánh sao, ánh trăng nhuốm mây thành ánh hoàng hôn. Đó là ánh trăng rạng ngời nhất trong cuộc đời của cô.”
[…]
“Nhưng, tất cả chỉ tại ánh trăng sáng quá, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ đến sân bóng rổ tĩnh mịch trong trường đại học những năm về trước, cô cũng ngẩng đầu như thế này trong vòng tay của anh, đêm đó, trăng cũng sáng như đêm nay. Cô đã từng nói, đó là ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời cô, nhưng sau này cô mới biết, ánh trăng dù sáng, nhưng vẫn lạnh lẽo.”
“Thế gian này có ai mãi mãi chờ đợi bạn? Không có. Trịnh Vi hiểu điều đó, nhưng cô vẫn không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó rất lâu, ánh mắt của Khai Dương vẫn làm cô đau đớn, một thời họ đã từng là bạn tốt của nhau, hóa ra sự xa cách giữa con người với con người bao giờ cũng vững bền hơn sự thấu hiểu.”
“Rất nhiều người, khi đã đi lướt qua nhau, sẽ trở thành người xa lạ”
“Đàn ông khi đã nhìn thấy hoa hồng rồi thì các hoa khác đều là cỏ dại.”
“Tình yêu của Hà Lục Nha tựa con suối nhỏ, róc rách đêm ngày, cuối cùng suối chảy về sông, và những mối tình với những sóng nước mênh mông lại không bền vững như nó. Nguyễn Nguyễn nói đúng, từ trước đến nay, sự hy sinh của con người trong tình yêu không tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc mà họ giành được, người càng muốn yêu lại càng không được yêu.”
” ‘Câu hỏi cuối cùng – anh yêu em không?’
Đây là câu hỏi ngu xuẩn nhất thế gian, cũng là câu hỏi mà phụ nữ trên toàn thế giới thích tra hỏi nhất. Đàn ông thường chê phụ nữ lãng nhách, thực ra phụ nữ cũng biết câu hỏi này là ngốc nghếch, nhưng họ vẫn muốn đi tìm đáp án hết lần này đến lần khác. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì phụ nữ rất quan tâm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà trái tim khác đem lại cho họ. Mặc dù câu trả lời mà người đàn ông đưa ra phần lớn đều hư vô, nhưng họ cần khoảnh khắc an ủi đó.”
“Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chũng ta gặp được người mà chúng ta thực sự muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời”.
“Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thế biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi.”
“Đối với đàn ông, sự nghiệp rất quan trọng, nhưng trong trái tim bọn anh có một số cái cũng cần được giữ gìn cẩn thận. Anh đã từng nói, anh không phải là con người toàn vẹn, nhưng chắc chắn cũng không phải là người hèn hạ đến mức lợi dụng tình cảm của phụ nữ để đạt được mục đích của mình. Vi Vi, bảy năm trước anh thấy ra đi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn cảm thấy hối hận, và sự hối hận này ngày càng rõ nét mỗi khi nhìn thấy em hoặc được nghe thấy tin tức của em. Anh mong muốn người sẽ sống cùng với anh suốt đời là em, nếu đây không phải là tình yêu thì anh không biết tình yêu là gì. Anh không dám nói những lời như có thể sống chết vì em, nhưng chỉ cần anh ở bên em, anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình, sẽ làm cho em hạnh phúc, bảo vệ em thật chu toàn”.
” ‘Không biết đã bao giờ em kể cho anh câu chuyện này chưa, hồi nhỏ em có một con búp bê, con búp bê đó em giành từ tay người chị họ, trong đống đồ chơi, em thích nhất nó, buổi tối không được ôm nó em không chịu đi ngủ, cho dù nó xấu nó cũ em đều không quan tâm. Sau đó, em làm mất con búp bê, em khóc đòi mãi, khóc khản cả cổ, những vẫn không tìm thấy nó. Bố mẹ em đã mua cho em rất nhiều đồ chơi, hồi đó em tưởng rằng, nếu không tìm được con búp bê đó, thì em sẽ mãi mãi không thể vui, và cũng sẽ không thể thích được các đồ chơi khác. Một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, em không thể quên nó, mãi cho đến khi đi học cấp một, một hôm nhà em tổng vệ sinh, em mới tìm được nó trong góc bếp cũ, lúc đó không ngờ em phát hiện ra rằng, đối với em nó đã không quan trọng nữa, có lẽ trong quá trình đi tìm nó, em đã hết tuổi cần đồ chơi rồi’.
Trịnh Vi cảm thấy Trần Hiếu Chính từ từ lùi xa ra hơn, hóa ra lại có ngày này, anh đã sẵn sàng từ bỏ tất cả, mới phát hiện ra rằng, Trịnh Vi không hào hứng với cái ‘tất cả’ của anh.”
“Cô ngẩng đầu trong vòng tay mừng đến phát cuồng của Lâm Tĩnh, nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm đó qua nước mắt mờ nhòe, trăng chỉ có một đêm tròn, còn lại đêm nào cũng khuyết, huống chi là con người? Thôi thì cả cuộc đời, không có được người mình yêu nhất, nhưng cô có được Lâm Tĩnh, không phải không có tình yêu, có gì đáng phải buồn?”
“Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh.”
“Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người đàn ông đã từng phụ bạc cô đó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của mình thuở nào. Cô đã từng vun tưới những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của đời mình lên người đàn ông đó, dành trọn nụ cười và nước mắt, để tình yêu đâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng không đơm hoa kết trái, nhưng điều này có gì quan trọng, kể cả không có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng sẽ không bất hủ đời đời. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.
Trịnh Vi nghĩ, dù sao cô cũng hạnh phúc hơn Trần Hiếu Chính, dù là quá khứ hay hiện tại. Bởi cô đã yêu hết lòng, khóc hết mình, trong cuộc tình này, cô không còn nợ điều gì, tình yêu của cô đã trọn vẹn. Chính vì Trần Hiếu Chính dành cho Tiểu Phi Long một tình yêu không bình lặng, mới khiến sau này Trịnh Vi học được cách tận hưởng hương vị ngọt ngào trong hạnh phúc bình dị.”
“…Anh rất tò mò, với một người con gái mà nói, cùng là chờ đợi một người đàn ông, một kẻ bất lực và một người đàn ông thành công, đều khiến cô ấy phải chờ đợi, một người thì chỉ có ba năm, còn người kia là chờ đợi cả đời. Giữa hai người này có điểm khác biệt sao?”
50+ Stt Trích Dẫn Hay Anh Có Thích Nước Mỹ Không
Tiếp tục giới thiệu đến các bạn các lời thoại hay trong truyện và tiểu thuyết, ngày hôm nay sẽ giới thiệu đến các bạn một tác phẩm rất hay của tác giả mà hầu hết các bạn trẻ ai cũng biết. Tân Di Ổ, nhắc đến cái tên chắc các bạn biết ngay đến tác phẩm nào khá nổi tiếng của tác giả rồi phải không, đó bộ truyện Anh Có Thích Nước Mỹ Không, và trong bộ truyện này ngoài những cảm xúc, tình tiết hay trong truyện thì còn đó là những lời thoại hay hấp dẫn đang được các bạn trẻ tìm đọc, cùng xem một loạt những trích dẫn hay Anh Có Thích Nước Mỹ Không dưới đây nhé.
Nói về truyện của Tân Di Ổ thì theo như đánh giá của nhiều người thì khi đọc phải để ý đến từng chi tiết nhỏ, nhất vì nó có thể ảnh hưởng đến cốt truyện. Trong bộ truyện Anh Có Thích Nước Mỹ Không của Tân Di Ổ để lại cho người đọc nhiều cảm xúc khó quên và không thể nào sua đi được, ý nghĩa đến từng câu chữ.
Qua truyện để lại cho người đọc một vài điều rằng, không ai có thể mãi mãi ở bên cạnh nguời mình yêu thương nhất. Vì thế trong truyện có khá nhiều những quotes & trích dẫn hay trong Anh Có Thích Nước Mỹ Không của Tân Di Ổ. Mời các bạn cùng xem dưới đây nhé.
Anh Có Thích Nước Mỹ Không Những Câu Nói Hay
1. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác
2. Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.
3. Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn. Trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở chỗ cái được và cái mất đó, cái nào nặng, cái nào nhẹ.
4. Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó,nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ : bờ trái mềm yếu,bờ phải lạnh lùng ; bờ trái cảm tính,bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ,đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta,còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng,còn bờ phải là cuộc sống.
5. Bình yên cũng là một dạng của hạnh phúc.Hạnh phúc đó rốt cục cũng là một dạng của tình yêu.Có thể đau khổ cũng là dấu hiệu cho tình yêu,nhưng suy cho cùng cái kết cục viên mãn nhất của tình yêu mà con người ta hằng mong mỏi phải chăng là những tháng ngày bình yên sao?
6. Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là 1 ánh mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.
7. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi.
8. Định luật Murphy: ” Khi bạn căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người lại không thể tìm được anh ta.
9. Có thể những điều anh nói em sẽ mãi mãi không thể hiểu được, anh đã quen với cảnh nghèo, nhưng anh không thể để người con gái mà anh yêu thương phải chịu cảnh nghèo
10. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta. 11. Rất nhiều người khi đã lướt qua nhau sẽ trở thành người xa lạ.
12. Trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.
13. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.
14. Ai yêu trước, người ấy sẽ thua
15. Anh đối xử với cô không bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô dành cho anh, nhưng xét cho cùng tình yêu không phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết pải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lại năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, không phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?
16. Chính cô là người quyết định yêu, không ai ép cô, thế nên chỉ cần dồn mọi tâm huyết để yêu, không phải lúc ở bên anh cô cũng thấy vui đó sao? Tuổi xuân có hạn, điều này không sai, nhưng cô càng không thể phí hoài tuổi xuân trong sự do dự và chờ đợi. Vì cô không biết vài năm nữa, cô có còn được trẻ trung đáng yêu như bây giờ hay không, có còn can đảm bất chấp tất cả như hiện tại hay không? Vậy thì tạo sao không tranh thủ hiện tại, tranh thủ lúc cô vẫn còn đang có những cái cần có để yêu hết mình?
17. Hiện thực chính là những điều tàn nhẫn như vậy đấy, nó luôn luôn hủy diệt niềm tin của bạn trong lúc bạn không hề hay biết, hủy diệt những lời hứa mà bạn tưởng rằng bạn có thể thực hiện. Trưởng thành là gì? Khi một đưa trẻ biết kim cương đẹp hơn hạt pha lê xinh xắn thì đứa trẻ này đã trưởng thành, Trần Hiếu Chính hiểu được điều này sớm hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.
18. Cô gái mà anh yêu trong sáng ngây thơ, cô yêu tất cả những điều tràn đầy thú vị, không biết buồn khổ là gì, cô là Ngọc diện Tiểu Phi Long quả quyết dũng cảm, người đàn ông của cô, phải đem lại cho cô một bầu trời bao la. Còn anh, anh chỉ có một mái hiên tồi tàn. Dĩ nhiên, chỉ cần anh muốn, anh tin là cô sẽ mãi mãi ở bên anh, không hối hận, nhưng khi vị ngọt của tình yêu nhạt phai, trước những trăn trở, lo toan trong cuộc sống, liệu có vì anh mà cô biến thành một người phụ nữ tiều tụy và thực dụng hay không? Anh khẽ rùng mình, nếu có một ngày như thế, anh sẽ căm hận chính bản thân mình – một điều đáng sợ hơn là khi ngày đó đến, anh sẽ căm hận cô.
19. Những lời mẹ nói đều rất tàn nhẫn, nhưng bà nói đúng, sự lựa chọn của anh chính là giữa bản thân anh và Trịnh Vi. Anh nhìn bàn tay mình đang chầm chậm dỡ ngôi nhà ra thành từng mảnh vụn – thực ra sự lựa chọn đã ở trong lòng anh từ lâu.
20. Vi Vi, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng
21. Xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.
22. …Con gái là gì cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải hoàng tử hành tây trong truyền thuyết thôi. Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, chảy nước mắt; cuối cùng cậu mới biết rằng, hóa ra hành tây không hề có trái tim
23. Hoàng tử hành tây không có trái tim… nhưng nếu không thử, không rơi lệ, làm sao biết nó không có trái tim?
24. Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.
25. Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng. Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?
26. Biết làm thế nào, sau buổi chia tay với anh ở sân vận động, ngủ một giấc dậy, cô cảm thấy trời như sập xuống. Nhưng mở cửa sổ ra, sau cơn mưa bầu trời rực rỡ làm sao, dòng người đi qua cửa sổ bận rộn, mỗi người mỗi vẻ, hoặc buồn, hoặc Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó, trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời. Nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp tục với dòng chảy của mình.
27. Tớ không khóc, tớ sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua
28. Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.
29. Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại.
30. Không sai, cô yêu Trần Hiếu Chính, trước kia yêu, hiện tại vẫn yêu. Nhưng anh nói đúng, con người phải biết yêu mình trước, có phần đắng, nếm một lần là đủ rồi.
Những Câu Nói Hay Trong Truyện Anh Có Thích Nước Mỹ Không
31. Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.
32. … Có lúc, cô thầm hỏi, tại sao chúng ta không thể lựa chọn ký ức cho mình, ghi nhớ niềm vui, quên đi nỗi buồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dù thế nào đi nữa cô vẫn yêu anh, chính vì yêu, mới có thể vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay.
33. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác.
34. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng không phải là cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời, lau khô nước mắt, sáng mai chúng ta đều phải đi làm.
35. Giống như trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.
36. Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô.
37. …Có bao nhiêu tình yêu để có thể chịu đựng những cái buông tay hết lần này đến lần khác…
38. Nhưng, tất cả chỉ tại ánh trăng sáng quá, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ đến sân bóng rổ tĩnh mịch trong trường đại học những năm về trước, cô cũng ngẩng đầu như thế này trong vòng tay của anh, đêm đó, trăng cũng sáng như đêm nay. Cô đã từng nói, đó là ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời cô, nhưng sau này cô mới biết, ánh trăng dù sáng, nhưng vẫn lạnh lẽo
39. Thế gian này có ai mãi mãi chờ đợi bạn? Không có. Trịnh Vi hiểu điều đó, nhưng cô vẫn không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó rất lâu, ánh mắt của Khai Dương vẫn làm cô đau đớn, một thời họ đã từng là bạn tốt của nhau, hóa ra sự xa cách giữa con người với con người bao giờ cũng vững bền hơn sự thấu hiểu.
40. Rất nhiều người, khi đã đi lướt qua nhau, sẽ trở thành người xa lạ
41. Tình yêu của Hà Lục Nha tựa con suối nhỏ, róc rách đêm ngày, cuối cùng suối chảy về sông, và những mối tình với những sóng nước mênh mông lại không bền vững như nó. Nguyễn Nguyễn nói đúng, từ trước đến nay, sự hy sinh của con người trong tình yêu không tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc mà họ giành được, người càng muốn yêu lại càng không được yêu.
42. Đây là câu hỏi ngu xuẩn nhất thế gian, cũng là câu hỏi mà phụ nữ trên toàn thế giới thích tra hỏi nhất. Đàn ông thường chê phụ nữ lãng nhách, thực ra phụ nữ cũng biết câu hỏi này là ngốc nghếch, nhưng họ vẫn muốn đi tìm đáp án hết lần này đến lần khác. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì phụ nữ rất quan tâm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà trái tim khác đem lại cho họ. Mặc dù câu trả lời mà người đàn ông đưa ra phần lớn đều hư vô, nhưng họ cần khoảnh khắc an ủi đó.
43. Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chũng ta gặp được người mà chúng ta thực sự muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời.
44. Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thế biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi.
45. Đối với đàn ông, sự nghiệp rất quan trọng, nhưng trong trái tim bọn anh có một số cái cũng cần được giữ gìn cẩn thận. Anh đã từng nói, anh không phải là con người toàn vẹn, nhưng chắc chắn cũng không phải là người hèn hạ đến mức lợi dụng tình cảm của phụ nữ để đạt được mục đích của mình. Vi Vi, bảy năm trước anh thấy ra đi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn cảm thấy hối hận, và sự hối hận này ngày càng rõ nét mỗi khi nhìn thấy em hoặc được nghe thấy tin tức của em. Anh mong muốn người sẽ sống cùng với anh suốt đời là em, nếu đây không phải là tình yêu thì anh không biết tình yêu là gì. Anh không dám nói những lời như có thể sống chết vì em, nhưng chỉ cần anh ở bên em, anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình, sẽ làm cho em hạnh phúc, bảo vệ em thật chu toàn
46. Không biết đã bao giờ em kể cho anh câu chuyện này chưa, hồi nhỏ em có một con búp bê, con búp bê đó em giành từ tay người chị họ, trong đống đồ chơi, em thích nhất nó, buổi tối không được ôm nó em không chịu đi ngủ, cho dù nó xấu nó cũ em đều không quan tâm. Sau đó, em làm mất con búp bê, em khóc đòi mãi, khóc khản cả cổ, những vẫn không tìm thấy nó. Bố mẹ em đã mua cho em rất nhiều đồ chơi, hồi đó em tưởng rằng, nếu không tìm được con búp bê đó, thì em sẽ mãi mãi không thể vui, và cũng sẽ không thể thích được các đồ chơi khác. Một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, em không thể quên nó, mãi cho đến khi đi học cấp một, một hôm nhà em tổng vệ sinh, em mới tìm được nó trong góc bếp cũ, lúc đó không ngờ em phát hiện ra rằng, đối với em nó đã không quan trọng nữa, có lẽ trong quá trình đi tìm nó, em đã hết tuổi cần đồ chơi rồi’
47. Cô ngẩng đầu trong vòng tay mừng đến phát cuồng của Lâm Tĩnh, nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm đó qua nước mắt mờ nhòe, trăng chỉ có một đêm tròn, còn lại đêm nào cũng khuyết, huống chi là con người? Thôi thì cả cuộc đời, không có được người mình yêu nhất, nhưng cô có được Lâm Tĩnh, không phải không có tình yêu, có gì đáng phải buồn?
48. Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh.
49. Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người đàn ông đã từng phụ bạc cô đó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của mình thuở nào. Cô đã từng vun tưới những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của đời mình lên người đàn ông đó, dành trọn nụ cười và nước mắt, để tình yêu đâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng không đơm hoa kết trái, nhưng điều này có gì quan trọng, kể cả không có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng sẽ không bất hủ đời đời.
Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.
50. Trịnh Vi nghĩ, dù sao cô cũng hạnh phúc hơn Trần Hiếu Chính, dù là quá khứ hay hiện tại. Bởi cô đã yêu hết lòng, khóc hết mình, trong cuộc tình này, cô không còn nợ điều gì, tình yêu của cô đã trọn vẹn. Chính vì Trần Hiếu Chính dành cho Tiểu Phi Long một tình yêu không bình lặng, mới khiến sau này Trịnh Vi học được cách tận hưởng hương vị ngọt ngào trong hạnh phúc bình dị.
51. …Anh rất tò mò, với một người con gái mà nói, cùng là chờ đợi một người đàn ông, một kẻ bất lực và một người đàn ông thành công, đều khiến cô ấy phải chờ đợi, một người thì chỉ có ba năm, còn người kia là chờ đợi cả đời. Giữa hai người này có điểm khác biệt sao?”
Giới thiệu đôi nét về ngồi bút Tân Di Ổ, cô sinh ngày 9 tháng 8 năm 1981 tên thật là Tưởng Xuân Linh, là nhà văn nữ thuộc dòng văn học hiện đại người Trung Quốc. Tân Di Ổ nổi lên với các tác phẩm về tuổi thanh xuân, cô dành toàn thời gian để viết truyện và cũng là một trong những tác giải đi đầu của dòng văn học trẻ với tiểu thuyết tình cảm Gửi thời thanh xuân đã qua. Các tác phẩm của cô khá hay như: Anh có thích nước mỹ không, Anh sẽ đợi em trong hồi ức, ngày tháng ước hẹn. Phù thế phù thành.
Như vậy, các bạn vừa xem xong qua một loạt trích dẫn anh có thích nước mỹ không của Tân Di Ổ, một tác phẩm truyện ngôn tình khá hay và đáng xem nhất hiện tại. Sẽ có thêm những trích dẫn hay khác trong các tác phẩm của Tân Di Ổ trong các bài viết tiếp theo, thường xuyên để theo dõi nhé.
Bạn đang xem bài viết Đá Mỹ Nghệ Anh Đức trên website Boxxyno.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!